Chương 42Buổi tối vừa về đến nhà, Cố Gia Ý cầm điện thoại lên vốn muốn tìm người tâm sự nhưng lại đột nhiên không biết nên tìm ai lúc này. Lần nào cũng vậy, mỗi lần cô gặp chuyện gì khó khăn, tâm tình phiền muộn dù là vì những chuyện nhỏ nhặt, cô cũng đều ỷ lại vào những người bạn tốt của mình. Mẹ từng bảo cô trưởng thành, nhưng thật ra không hề có chuyện đó, nhìn vào việc mỗi lần khó khăn cô đều tìm kiếm người để dựa dẫm là biết, cô chưa bao giờ trưởng thành, cũng chưa bao giờ kiên cường giống như chính cô nghĩ.Ngày hôm nay khi nhìn thấy Tưởng Hoan Nhan ở phòng làm việc của Nhậm Tô, trong nháy mắt sâu trong lòng Cố Gia Ý dường như có một thứ gì đó đã sụp đổ. Cô không nghi ngờ Nhậm Tô, cũng không nghi ngờ tình yêu của anh dành cho mình, chỉ là những ký ức cũ giống như thủy triều vậy, nó trực tiếp đánh vào khoảng thời gian đã qua kia, trực tiếp đánh vào việc cô đã từng ngưỡng mộ và nhiệt tình chúc phúc cho bọn họ ở quá khứ. Cố Gia Ý nghĩ, cô không có cách nào chống đỡ được cơn thủy triều ấy. Lúc đó cô đã lịch sự chào hỏi Tưởng Hoan Nhan, rồi nắm tay Nhậm Tô rời đi. Chỉ là, việc ăn buffet cùng Nhậm Tô không còn ngon miệng như cô nghĩ. Trên đường về, Nhậm Tô giải thích cho cô nghe về Tưởng Hoan Nhan, anh bảo rằng mình và Tưởng Hoan Nhan đã là quá khứ. Thế nhưng có lẽ Nhậm Tô không biết, thứ cô để ý vốn không phải là việc bọn họ vẫn còn liên lạc với nhau, cũng không phải việc Tưởng Hoan Nhan trở thành kiến trúc sư của Hoa Đường. Thứ cô để ý nhất là, vì sao anh không muốn nói cho cô biết? Vì sao phải đợi hơn nửa tháng trôi qua, đợi tới khi cô tận mắt nhìn thấy Tưởng Hoan Nhan rồi thì cô mới biết được mọi chuyện? Hóa ra Nhậm Tô vẫn luôn che giấu cô sự tồn tại của Tưởng Hoan Nhan, che giấu việc cô ấy đã trở về. Đây vốn không phải là vấn đề lớn gì, vốn là một chuyện rất đơn giản mà, đúng không? Nhưng, có lẽ anh không tin vào tình cảm của anh và cô, nhỉ?Cố Gia Ý nằm trên giường, nhắm mắt nhớ lại chuyện xảy ra ở nhà hàng buffet lúc nãy, Nhậm Tô vẫn dịu dàng như mọi ngày nhưng dường như có chút cẩn thận hơn, câu nói cuối cùng của anh lúc đưa cô về vẫn văng vẳng mãi bên tai cô, anh hỏi: “Gia Ý, tối nay em tính nói cho anh chuyện gì thế?”À, lúc đầu cô đã tính nói với anh vài chuyện đúng không? Nhưng sau khi gặp Tưởng Hoan Nhan rồi làm sao cô có thể giả vờ như không có gì mà nói cho anh biết những chuyện đó nữa? Cô muốn nói với anh chuyện cô muốn dẫn anh về nhà, rằng cha mẹ cô đang rất nóng lòng muốn gặp anh, cũng muốn nói cho anh biết, cô đang cảm thấy bất an, trong lòng luôn có một cảm giác kì lạ gọi là lo được lo mất nhưng chỉ cần có anh ở bên, cô bằng lòng nhắm mắt lại, không nghe không biết gì, chỉ yên tâm tin tưởng một mình anh.Cố Gia Ý muốn thử một lần, bỏ xuống mọi phòng ngự, từ bỏ cái gọi là nguyên tắc vì anh, Nhậm Tô. Nhưng lúc này, làm sao cô có thể nói ra được những điều đó đây? Lúc Tưởng Hoan Nhan xuất hiện trước mắt cô, cô đã vô thức muốn trốn tránh sau lưng Nhậm Tô, muốn hoàn toàn giấu đi sự sự hiện diện của mình. Cố Gia Ý hiểu, đó là vì bản thân cô vẫn luôn không có đủ can đảm.Sau sự ngạc nhiên ngắn ngủi lúc ban đầu thì Cố Gia Ý cũng không có hành động xấu hổ gì khác, trong phòng làm việc của Nhậm Tô, cô mỉm cười, gật đầu chào hỏi Tưởng Hoan Nhan. Ngay cả lúc đi ăn, mặc cho bên này Nhậm Tô căng thẳng giải thích, cô cũng không có nổi điên gì, cũng không có chút thái độ nào là không hài lòng với Nhậm Tô. Vì sao nhỉ? Có lẽ là vì cô không dám, và còn vì trước sau gì cô đều luôn bằng lòng tin tưởng Nhậm Tô, tin tưởng anh sẽ không bao giờ làm chuyện gì có lỗi với cô. Thậm chí, Cố Gia Ý còn nghĩ, đây có lẽ chỉ là vấn đề của riêng cô. Hoặc nói đúng hơn, thì đó là vấn đề của cả Nhậm Tô và cô, cô có thể không e dè gì mà làm nũng với anh, thế nhưng, cô lại không dám tức giận hay tranh cãi với anh giống như cách mà cô thể hiện với cha mẹ và bạn bè thân thiết. Được mấy đôi yêu mà không bao giờ cãi nhau chứ? Được mấy đôi yêu mà không bao giờ bất đồng quan điểm chứ? Thế nhưng với Nhậm Tô, cô lại không dám…Viện trưởng Kiều: Mọi người ơi, hôm nay tôi không đi trễ nhiều như mấy lần trước nữa, nên là tôi nghĩ có lẽ mình sắp từ bỏ được thói quen đi trễ rồi đó.Bùi Bội Phái: Hả, nếu vậy không phải bọn tôi sẽ mất đi rất nhiều niềm vui sao?Hương Hương siêu dễ thương: Xin hỏi viện trưởng, cậu lấy đâu ra niềm tin mà nghĩ mình có thể bỏ cái thói đi trễ đó thế?Đồng Tiểu Phỉ: Chắc là vì hôm nay cô ấy dậy sớm đó, đúng hông?Viện trưởng Kiều: Tôi nghĩ ngày mai chừng chín giờ hai mươi lăm chắc chắn tôi đã ở chỗ làm.Bùi Bội Phái: Cậu cứ giữ phong độ như trước đây cũng được mà…Đồng Tiểu Phỉ: Miễn đến trước mười giờ là được mà đúng không?Bùi Bội Phái: Đừng, viện trưởng, đừng để cô ấy làm áp lực!Bùi Bội Phái: Mười giờ một phút đến cũng không trễ đâu nè…Viện trưởng Kiều: /khóc lớn/Nghi Gia: Haha…Lần này Cố Gia Ý quyết định không tâm sự với người bạn nào, cô chỉ đơn giản mở điện thoại ra, im lặng nhìn bạn bè trong diễn đàn vẫn đang trêu chọc viện trưởng như mọi lần. Giống như mọi lần, lúc nào cũng ồn ào như vậy, lúc nào cũng có cách khiến cô phải bật cười thành tiếng. Có một số việc, tự mình đối mặt thì vẫn tốt hơn, nghĩ rồi Cố Gia Ý không ngồi trách móc chính mình nữa, bắt đầu vào diễn đàn tham gia việc trêu chọc Kiều An Hâm.*****Cứ như thế vài ngày đã trôi qua, sau khi làm xong hết công việc chất đống trong Tuần lễ Vàng Quốc Khánh, Cố Gia Ý lại ngày ngày cùng Nhậm Tô ăn cơm hẹn hò, cả hai đều ăn ý không nhắc gì đến chuyện đã xảy ra ở phòng làm việc ngày hôm đó và cả chuyện của Tưởng Hoan Nhan nữa.Cũng không biết có phải là Nhậm Tô cố tình hay không, anh lại bắt đầu tan làm sớm ở Hoa Đường, ngồi chờ ở cao ốc đối diện với tòa soạn của Cố Gia Ý đợi cô tan làm rồi cùng nhau đi ăn cơm tối. Thế nhưng, chính những hành động đó của Nhậm Tô lại khiến cho Cố Gia Ý càng thêm buồn bã, cũng không khỏi đau lòng. Cô rất muốn nói cho anh biết anh không cần phải làm như vậy, muốn nói cho anh biết thật ra cô vẫn luôn tin anh. Chỉ là, chỉ là trong lòng cô không thoải mái, chỉ là cô không có cách nào đối mặt với việc bản thân trong quá khứ đã từng hy vọng anh và Tưởng Hoan Nhan có thể mãi mãi bên nhau mà thôi. Kể cả lần đó ở bệnh viện, khi nhìn thấy Nhậm Tô dịu dàng, kiên nhẫn chăm sóc cho Nhậm Kiều Sơ khiến cô hiểu lầm Nhậm Kiều Sơ là bạn gái của anh, hiểu nhầm bọn họ có con luôn rồi, lúc đó cô có bao nhiêu là tiếc nuối, thậm chí sâu trong lòng còn cảm thấy bất công thay cho Tưởng Hoàn Nhan nữa kìa. Thế nhưng hiện tại, cô lại là người bạn gái đó, sao cô có thể không xấu hổ, không buồn bực được đây?Ngày thứ năm, sau khi ra ngoài khảo sát địa điểm xong, Cố Gia Ý suy nghĩ một lúc rồi quyết định trực tiếp đi đến Hoa Đường như mọi lần. Nữ tiếp tân Trần Nhiễm khi nhìn thấy cô vẫn là dáng vẻ kích động như mọi lần, khi đi đến khu làm việc các nhân viên ở đây vẫn nhiệt tình với cô như những lần trước, cho đến khi chỉ còn cách phòng làm việc của Nhậm Tô vài bước chân, Cố Gia Ý nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong ký ức đang từng bước đi về phía cô. Trong ký ức của cô, cô gái đó dường như cũng rất thích màu đen giống như Nhậm Tô, cô ấy luôn mặc một chiếc áo khoác màu đen, quần jean màu đen, cả giày cũng là màu đen, giống như hiện tại vậy, cả người cô ấy là bộ vest đen. Ấn tượng của cô về cô gái đó là lúc nào cũng xinh đẹp, điềm đạm, giống như hiện tại vậy, cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng nhìn cô, giọng nói vẫn ấm áp dễ nghe như ngày nào, “Chị có thể mời em uống một ly cà phê được không?”Cuối cùng cũng tới rồi sao?Cố Gia Ý hít một hơi thật sâu, dường như lúc này đã không còn lo lắng như lần đầu gặp lại. Cô đi theo Tưởng Hoan Nhan đến phòng cho khách, từ chối ly cà phê của cô ấy đưa cho rồi ngồi lên ghế sô pha mềm mại, ôm chiếc gối dựa, chờ đợi cô bạn gái cũ này “gây khó dễ” và có khi là tranh cãi.Hai cô gái lại một lần nữa nhìn nhau nhưng không ai nói gì, cuối cùng vẫn là Tưởng Hoan Nhan chịu không được, hít vào một hơi, rồi cười hỏi: “Cô Cố, ở bên Nhậm Tô có lẽ là rất mệt nhỉ?”Đây là câu hỏi ngoài dự đoán của Cố Gia Ý, nhưng lại rất sắc bén.Mệt ư? Thật ra Cố Gia Ý không cảm thấy mệt mỏi gì cả, bởi vì cô biết, Nhậm Tô vẫn luôn cố gắng hết sức để chăm sóc cô và bảo vệ tình yêu của bọn họ.“Thật ra em đã biết chị từ rất lâu trước đây rồi. Và em vẫn luôn rất ngưỡng mộ chị.” Cố Gia Ý không ngờ mình sẽ trả lời Tưởng Hoan Nhan như vậy. Cô cứ tưởng mình sẽ rất căm ghét, khó chịu hoặc là rối rắm, chẳng thể ngờ lại không có gì cả. Giờ phút này, tâm tình cô đột nhiên bình tĩnh một cách lạ thường, sâu trong lòng cũng không còn sự bất an của mấy ngày qua. Điều cô lo lắng dường như chỉ còn lại việc sẽ đánh mất Nhậm Tô.“Chắc là chị không biết đâu, nhưng mà cái lần chúng ta gặp nhau trong phòng làm việc của Nhậm Tô không phải là lần đầu tiên em gặp chị. Lúc nhìn thấy chị, em không nghi ngờ Nhậm Tô, cũng không có gì là không hài lòng cả, dù sao trước đây em vẫn luôn rất rất ngưỡng mộ chị và anh ấy, sau này khi ở bên anh ấy rồi em cũng đã từng rất ghen tỵ với chị.”Giọng nói của Cố Gia Ý chậm rãi, bình tĩnh như thể kể lại câu chuyện cũ của một người nào đó chứ không phải là của cô, một cách rõ ràng, cô đem hết những tâm tư và tình cảm trong quá khứ kể lại cho cô gái trước mặt mình. Mà cô gái trước mặt cô, từ sự tự tin ban đầu dần chuyển sang ngạc nhiên, Cố Gia Ý biết, cô ấy vẫn còn tình cảm với Nhậm Tô như trước đây, ánh mắt đó đối với Cố Gia Ý quen thuộc quá mà. Hơn hai năm trước, khi Tưởng Hoan Nhan và Nhậm Tô còn bên nhau, cô ấy cũng từng nhìn Nhậm Tô bằng ánh mắt giống như vậy, mang theo những lưu luyến khó tả thành lời.Tưởng Hoan Nhan thật sự đã rất ngạc nhiên, khi nghe lời kể của cô gái nhỏ cô ấy dường như đã hiểu rõ vài chuyện, hiểu rõ vì sao Nhậm Tô lại chọn Cố Gia Ý, vì sao Trần Nhiễm lại nói rằng Nhậm Tô sẽ vì Cố Gia Ý mà thay đổi và làm ra những việc mà anh sẽ không bao giờ làm. Cũng vào chính lúc này, Tưởng Hoan Nhan cũng hiểu rõ, cô ấy đã sai, sai hoàn toàn.“Em đã từng đứng ở ngoài quan sát tình yêu của hai người, lúc đó là khoảng thời gian em đau khổ nhất, thế nhưng khi nhìn tình yêu ngọt ngào của hai người, em lại một lần nữa bằng lòng tin tưởng rằng, tình yêu vốn rất đẹp đẽ.” Đây đáng lẽ là một cuộc chiến giữa bạn gái cũ và bạn gái hiện tại, thế nhưng giờ phút này, Cố Gia Ý không hiểu vì sao mình lại lựa chọn nói ra những lời như thế, thẳng thắn, thành thật kể cho Tưởng Hoan Nhan sự ngưỡng mộ của mình nhiều năm trước.“Chị rất yêu Nhậm Tô.” Tưởng Hoan Nhan nắm chặt quai cầm cốc một cách run rẩy, trong lòng như có một dòng thác mãnh liệt đổ xuống khó lòng mà bình tĩnh lại, cô ấy nói: “Chị rất yêu Nhậm Tô, vậy nên chị luôn cảm thấy mình không đủ ưu tú. Thật ra trước đây là chị theo đuổi anh ấy trước, ngay từ ánh mắt đầu tiên, chị đã biết chị muốn ở bên người đàn ông này. Thế nhưng, khi chị trở thành bạn gái của anh ấy rồi, khi mà chị thật sự đã đứng bên cạnh anh ấy rồi thì chị lại bắt đầu cảm thấy tự ti. Dù cho anh ấy luôn nói đi nói lại rằng thứ anh ấy quan tâm không phải là thành tích hay sự nghiệp của chị, nhưng chị vẫn không có cách nào khống chế nỗi sợ của mình. Khi anh ấy ngày càng đi lên đỉnh cao, càng ngày càng ưu tú hơn thì chị lại càng sợ hãi hơn nữa, bởi vì quá yêu nên càng tự ti. Trong mối quan hệ đó, mỗi lần đứng trước mặt anh ấy, chị đều sẽ tự đặt mình vào vị trí thấp kém hơn.”Tưởng Hoan Nhan đột nhiên mỉm cười, dường như trong ánh mắt cô ấy là một sự thất bại to lớn nào đó, “Vừa nãy khi nghe em nói rằng vẫn luôn rất ngưỡng mộ chị thì chị đã biết mình sai rồi, là vì lúc nào chị cũng cố chấp tự cho mình là đúng nên mới đánh mất Nhậm Tô. Hóa ra là chính chị đã đánh mất tình yêu mà mình đã theo đuổi, cũng tự đánh mất tình yêu mà mình hằng mong mỏi.”“Em hiểu cảm giác này.” Cố Gia Ý lại nhìn thẳng cô gái trước mặt mình, cô ấy đã không còn thứ ánh sáng của “bạn gái cũ” nữa, “Nó cũng giống như cảm giác của em trước khi yêu Nhậm Tô vậy, em cũng đã từng rất lo lắng và do dự, thế nhưng, cuối cùng em đã lựa chọn lấy hết can đảm ra để yêu anh ấy. Ngay cả hiện tại, nhiều lúc em vẫn cảm thấy bất an khi ở bên Nhậm Tô, anh ấy quá đẹp trai, là một kiến trúc sư xuất sắc, anh ấy ưu tú như vậy cho nên em cảm thấy Nhậm Tô và em không phù hợp để ở bên nhau, em còn từng vì những suy nghĩ ấy mà đau lòng và bất lực nữa kìa.”Rõ ràng là muốn đoạt lại người ta, thế nhưng hiện tại Tưởng Hoan Nhan lại muốn thay đổi quyết định đó, đột nhiên cô ấy phát hiện việc ấy đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi, “Chúng ta đang chia sẻ cảm giác cho nhau à? Kỳ lạ thật, vậy mà khi đứng trước mặt tình địch của mình rồi chị mới hiểu rõ được đạo lý quan trọng này, dù cho Nhậm Tô có ưu tú cỡ nào, hay là có bao nhiêu người yêu thích anh ấy đi chăng nữa thì một khi anh ấy đã lựa chọn ở bên chị, nghĩa là bản thân chị có điều gì đó đáng giá để anh ấy lưu luyến và thích chị. Có lẽ trước giờ không cần phải thay đổi gì cả, cũng không cần phải tự ti đến thế, chị nên là chính chị mới đúng, bởi vì người anh ấy thích lúc trước là con người thật của chị mà.”“Phải, cũng giống như việc em thích Nhậm Tô vậy, không phải bởi vì anh ấy quá ưu tú, cũng không phải vì điều kiện gia đình anh ấy mà chỉ đơn giản bởi vì đó là Nhậm Tô. Mà anh ấy thích em, lựa chọn ở bên em cũng chỉ đơn giản bởi vì em là Cố Gia Ý.” A, đạo lý đó đơn giản đến mức nào cơ chứ, vậy mà nhiều năm như vậy, đến khi nói chuyện cũng Tuởng Hoan Nhan, cô và cô ấy mới hiểu rõ, cuối cùng cũng tỉnh táo lại.“Cố Gia Ý, nói thật thì chị vẫn còn tình cảm với Nhậm Tô.” Tưởng Hoan Nhan thoải mái nói, sợi dây đang căng cứng trong đầu giữa đường cũng đứt hẳn, thế nhưng cô ấy lại không đau đớn giống như tưởng tượng, “Nhưng mà tình địch gặp mặt ghét nhau đến đỏ mắt có lẽ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết ngôn tình và phim thần tượng.”“Tưởng Hoan Nhan, em cũng không ngại nói thật, em thật sự thích Nhậm Tô, dù cho quá khứ em đã từng chân thành chúc phúc cho chị và anh ấy, dù cho em rất thích chị, thế nhưng em nhất định sẽ không buông tay Nhậm Tô đâu. Chỉ cần anh ấy vẫn còn thích em, chỉ cần người anh ấy lựa chọn vẫn là em, em nhất định sẽ không rời bỏ anh ấy.” Cố Gia Ý nói một cách kiên định, nụ cười trên khóe môi cũng cong thành một hình cung, “Giống như chị nói, phim thần tượng và đời thực hoàn toàn không giống nhau, đời thực chính là đời thực, mãi mãi sẽ không có những chuyện máu chó đâu. Bạn gái cũ là một người nguy hiểm nhỉ? Thế nhưng, cũng giống như hai năm trước, em không có ghét chị chút nào.”Trái tim không còn cảm giác gì gọi là không cam lòng nữa, Tưởng Hoan Nhan dựa vào sô pha, lấy tay day day hai mắt, che giấu những cảm xúc bên trong đó, “A, thật đúng là hài hước, chị không nghĩ cuối cùng mọi chuyện lại thành ra thế này đâu. Cố Gia Ý, em thắng rồi, nhưng trước giờ chị cũng chưa từng thua.”“Còn phải nói nữa sao ạ, dù sao chị cũng là người mà em luôn ngưỡng mộ trong quá khứ, sao chị có thể thua được chứ, đúng không?” Cố Gia Ý cũng cười tươi, sự buồn bực và muộn phiền những ngày quá cũng tan biến hết.Nhậm Tô, hiện tại em rất rất muốn gặp anh…Tưởng Hoan Nhan nghe thấy câu nói của Cố Gia Ý thì trợn mắt, ngồi thẳng lại, mang theo một chút tiếc nuối nhưng giờ đây đã rõ ràng mọi chuyện, cô ấy và Nhậm Tô là có duyên nhưng không phận, “Em nhìn kìa, anh ấy tới rồi, chị đoán chắc là anh ấy rất lo lắng khi biết chị dẫn em đi đấy.”Cố Gia Ý nghe vậy thì xoay người lại, trong tầm mắt của cô, người đàn ông mặc áo sơ mi trắng vội vàng chạy về phía này, anh khẽ cau mày, trong ánh mắt toàn là sự lo lắng. Khi anh nhìn thấy ánh mắt chăm chú của cô dường như mới nhẹ nhõm thở ra, trên khóe môi vẫn là nụ cười quen thuộc như mọi lần. Anh lại một lần nữa xuất hiện trước mặt cô, mà cô, cuối cùng đã có thể hiểu rõ, mặc kệ sau này có gì thay đổi thì giờ đây cô sẽ không bao giờ buông tay anh, cũng sẽ không có cách nào thoát khỏi cái ôm ấm áp đó….