Trọn Đời Ước Nguyện Cùng Em - Chanh Mặc Mạt

Chương 16



Chương 16Thứ ba, vì thèm ăn thịt nướng nên sau khi tan làm Cố Gia Ý đã hẹn Mạnh Hiểu Đình cùng đi ăn đồ nướng BBQ. Đúng sáu giờ tối, hai tay Cố Gia Ý cầm hai ly trà sữa, gọi một đống đồ nướng đều là những món mà cô và Mạnh Hiểu Đình thích rồi ngồi ở vỉa hè đợi nhỏ bạn thân đến.Chủ nhật tuần trước, khi nhìn thấy Hạ Viện cô đơn đến mất tự chủ, Cố Gia Ý thật sự không biết phải làm sao, lại nhớ tới hôm thứ bảy khi lớp trưởng chơi đại mạo hiểm đã sùng ánh mắt chăm chú thật giả mà tỏ tình với cô ấy, còn có cả lời đề nghị của Hà Tỉ… Đột nhiên Cố Gia Ý cảm thấy có chút mệt mỏi, cô rất muốn nghe giọng nói của Mạnh Hiểu Đình, muốn bị nhỏ bạn thân mắng một câu cho đã tai.Ngày mùa hè thường rất dài, Cố Gia Ý ngồi ở vỉa hè nhìn dòng người vội vã qua lại rồi lại nhìn đến những nhóm bạn đang ngồi ăn thịt nướng trong tiệm BBQ, nhìn mãi nhìn mãi, cô cũng bắt đầu cảm thấy có chút đói bụng.“Meo… meo.”Cố Gia Ý nghe thấy tiếng mèo kêu liền cúi đầu tìm kiếm. Một con mèo đen đang đứng kế bên chân cô ngước nhìn lên. Nhìn vào đôi mắt lấp lánh của mèo con, cô vui vẻ nói với nó: “Meo meo, phải làm sao đây, chị cũng đang rất đói bụng nên không thể cho em ăn được, hay là em đợi một lát chị gọi cá nướng cho em nha?”Cố Gia Ý vẫn đang nhìn vào đôi mắt của mèo con thì chợt nhận được cuộc gọi của Mạnh Hiểu Đình.“Bảo bối, xin lỗi mày nhiều, lần này lại phải lỡ hẹn rồi, có ca cấp cứu khẩn!” Giọng nói của Mạnh Hiểu Đình lộ rõ sự khẩn trương, Cố Gia Ý còn nghe loáng thoáng từ điện thoại truyền đến cả những tiếng hét yếu ớt, vô cùng ồn ào.Còn có thể làm gì khác được đây?Cố Gia Ý gật đầu, “Tao biết rồi, haizz, đúng là những con người bận rộn, thiên thần áo trắng còn không mau đi cứu người đi, người bình thường như tao đành phải thưởng thức mỹ vị một mình vậy!”“Xin lỗi cục cưng nhiều, lần tới tao nhất định sẽ đi ăn cùng mày, hôm nay mày cứ thoải mái ăn hết phần của tao đi, nếu mày cô đơn thì tao không ngại nhường mày phần của tao đâu haha. Được rồi không nói nữa, tao thật sự rất gấp, có gì nói sau!”“Ừm, bái bai.”Cuộc điện thoại kết thúc, Cố Gia Ý nhịn không được mà thở dài, bác sĩ khoa ngoại quả thực không phải người thường mà, nói đi là đi, nói có bệnh nhân liền có bệnh nhân, nếu sau này lấy chồng mà vớ phải bác sĩ khoa ngoại thì cuộc sống chắc chắn rất vĩ đại.Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nếu Mạnh Hiểu Đình không đến thì đống đồ nướng này cô phải giải quyết thế nào đây?Chị họ của Cố Gia Ý từng nhận xét về cô như thế này: “Cố Gia Ý thực sự rất giỏi chịu đựng cô đơn, con bé có thể cầm một quyển sách ngồi đọc cả buổi chiều trong nhà mà không di chuyển. Thế nhưng Cố Gia Ý lại sợ sự cô đơn nhất, em ấy không thích phải ngồi một mình ăn cơm, một mình đi dạo phố, một mình ngồi xem phim.”Mà hiện tại Cố Gia Ý sợ nhất cô đơn lại đang ngồi một mình cầm hai ly trà sữa…Suy nghĩ một lúc, cô lấy điện thoại ra, đăng bài lên WeChat: Ai tới ăn cùng bé, bé nhất định sẽ lấy thân báo đáp liền!Giờ này cha mẹ Cố Gia Ý chắc đã sớm ăn cơm xong rồi nằm trên giường coi TV, Đơn Đan Đan chắc đang hẹn hò với Lục Hách Nam, Hạ Viện đã về Tô Châu, Khang Tư Kỳ và Mạc Thiều Lăng cũng đều đã có hẹn, còn những người khác thì cô không quen thân lắm, nếu phải ngồi ăn chung với họ thì cô có chút không muốn.Cố Gia Ý ngồi liệt kê từng cái tên có thể cùng cô ăn BBQ và uống trà sữa ở quán vỉa hè này. Kỳ lạ là sau khi nghĩ đến rất nhiều cái tên thì cuối cùng Cố Gia Ý lại bấm vào WeChat của cái người mình mới vừa thêm bạn bè mấy ngày trước.Nhậm Tô: Đợi tôi hai mươi phút.Tin nhắn WeChat của Nhậm Tô đột nhiên hiện lên trên điện thoại của Cố Gia Ý, nhìn cái tên trên điện thoại đang không ngừng nhấp nháy, cô sốc đến mức xém chút nữa làm rớt cả điện thoại. Không lâu sau đó trong lòng Cố Gia Ý lại thấy có chút bối rối, trời đất ơi, phải làm sao nếu Nhậm Tô mặc vest rồi cùng cô ngồi ăn BBQ vỉa hè đây?Nhậm Tô: ?Nhậm Tô: Số điện thoại của em là bao nhiêu? Đến nơi tôi sẽ gọi cho em.Cố Gia Ý vẫn chưa biết trả lời lại thế nào thì Nhậm Tô lại gửi tiếp hai tin nhắn nữa tới, ma xui quỷ khiến thế nào Cố Gia Ý lại gửi cho anh số điện thoại của mình, sau đó âm thầm xóa bài viết cô vừa đăng trong vòng bạn bè.Nhậm Tô: Được rồi, tôi đi lấy xe trước.Cố Gia Ý bỏ điện thoại xuống, im lặng thở dài, thật lòng mà nói, từ trước đến nay cô vẫn không thể nhìn thấu được người đàn ông tên Nhậm Tô này, nói đúng hơn thì cô không rõ anh đang có ý gì. Có lúc người đàn ông này rất dịu dàng nhưng sẽ nhanh chóng làm bạn cảm thấy rất xa cách, cũng có lúc anh rất ấm áp nhưng khi bạn lại gần thì anh lại dựng lên một bức tường cản lại, khoảng cách không xa cũng không gần khiến người khác không có cách nào tiến tới. Anh cũng có lúc rất chiều chuộng bạn nhưng lại cũng nhanh chóng khiến bạn cảm thấy dường như bạn nghĩ nhiều quá rồi, con người như vậy thật sự rất khó để bạn có thể nhìn thấu được.Cuối cùng thì Nhậm Tô, anh đang có ý gì đây?Rõ ràng khi tình cờ gặp Nhậm Tô ở bệnh viện, anh chỉ im lặng cười mà không nói câu nào. Rõ ràng lúc tình cờ xem mắt ở “Tháng năm xưa cũ”, thái độ của Nhậm Tô không hề biểu hiện một chút tình cảm nào với cô. Rõ ràng khi hai người tình cờ gặp lại ở “Mèo trên mây”, anh cũng không hề chủ động nói chuyện, không hề chủ động trao đổi gì. Rõ ràng lúc ở trường đại học T, dù Nhậm Tô có cười rạng rỡ thế nào thì cuối cùng ở hội trường cũng chỉ nhìn cô gật đầu, chưa từng chủ động đến gặp cô, cũng chưa từng nói với cô thêm một câu nào khác. Thế nhưng, mỗi một lần khi Cố Gia Ý cho rằng mối quan hệ của bọn họ chỉ dừng lại ở đó thôi thì giây tiếp theo, anh sẽ lại mang đến cho một cô bất ngờ. Giống như ngày đó, anh chủ động thêm WeChat của cô, giống như hôm ở căng tin trường đại học T, anh chủ động đến chào hỏi cô khiến các bạn học của cô hiểu lầm, hay giống như hiện tại, anh lại muốn đi ăn cùng cô?Cố Gia Ý đột nhiên phát hiện được một điều đáng sợ, từ trước đến nay cô căn bản đều không thể chống lại sức hút của Nhậm Tô. Giống như vừa rồi rõ ràng cô có thể từ chối, rõ ràng có thể nói dối rằng cô đã có hẹn với người khác, rõ ràng có thể không cần nói số điện thoại cho anh biết cũng được mà?Hai mươi phút sau, không lâu cũng không mau, Cố Gia Ý cúi đầu ngồi suy nghĩ chuyên tâm đến mức kể cả khi Nhậm Tô đứng ở bên cạnh đã được một lúc mà cô vẫn không nhận ra.Sau khi đỗ xe xong, Nhậm Tô đảo mắt tìm kiếm một vòng thì thấy cô gái nhỏ đang gục đầu ngồi ở vỉa hè, mái tóc đen dài vẫn được cột thành kiểu tóc đuôi ngựa như mọi lần, mặc chiếc váy màu hồng nhạt vô cùng trẻ trung và xinh đẹp. Cô gái nhỏ này, sao lại…Nhậm Tô suy nghĩ không biết nên dùng từ gì thích hợp để miêu tả cô gái nhỏ đang ngây người trước mặt mình nữa. Anh bất giác cong môi cười, một nụ cười có lẽ đến ngay cả chính anh cũng không nhận ra có bao nhiêu là dịu dàng và chiều chuộng ẩn chứa bên trong.“Cố Gia Ý, xin lỗi, để em đợi lâu rồi.”Cố Gia Ý ngẩng đầu nhìn lên, trời đã tối dần nên tất cả đèn đường đều đã được bật lên, Nhậm Tô mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt cùng quần tây tối màu nhìn cô nở nụ cười khiến người khác an lòng. Khuôn mặt trắng trẻo được ánh đèn đường nhẹ nhàng chiếu xuống khiến dáng vẻ của anh trông dịu dàng hơn, đôi mắt đen của anh vẫn sâu thẳm như mọi lần khiến người khác luôn bị thu hút vào bên trong, đôi lông mày rậm, sống mũi cao, đôi môi mỏng hơi mím lại trung hòa tất cả tạo nên những đường nét thanh tao nhưng cũng rất ấm áp.Nhìn Nhậm Tô như thế, Cố Gia Ý chợt cảm thấy có chút hối hận, người đàn ông xuất chúng như anh thật sự có thể ngồi ăn BBQ vỉa hè với cô sao?Cố Gia Ý xấu hổ nhìn Nhậm Tô, còn anh thì dường như không quan tâm đến việc đây là một quán BBQ vỉa hè mà ngồi xuống đối diện với cô một cách thanh lịch, bình tĩnh sau đó nở nụ cười ấm áp: “Cảm ơn em đã mời tôi ăn BBQ.”“A?” Cố Gia Ý gọi chủ quán BBQ mang đồ nướng mà cô đã gọi từ trước lên, sau đó lại đặt một ly trà sữa cạnh tay Nhậm Tô. Thấy anh chăm chú nhìn vào ly trà sữa, cô buồn rầu giải thích: “Xin lỗi anh, tôi không biết anh thích uống gì cả. Thật ra lúc đầu tôi có hẹn với bạn thân, chúng tôi đều thích uống trà sữa nên…”Cố Gia Ý càng nói giọng càng nhỏ dần, Nhậm Tô thấy thế lại lần nữa đưa mắt nhìn về khuôn mặt lo lắng của cô gái nhỏ, “Cố Gia Ý, lần trước gặp em ở chỗ cô út tôi cũng không thấy em căng thẳng như vậy.”Ờ thì… hai việc này có thể giống nhau được sao?Cố Gia Ý đang bĩu môi thì lại thấy Nhậm Tô đã ung dung uống trà sữa rồi cầm lấy cái cánh nướng ăn một cách ngon lành. Đây là lần đầu tiên cô thấy được dáng vẻ tùy ý, thoải mái như vậy ở anh, không giống với dáng vẻ lười biếng ở “Mèo trên mây”, lần này anh ăn uống thật sự rất thoải mái. Cố Gia Ý sửng sốt, cô thật sự không dám nghĩ rằng thật sự có một ngày Nhậm Tô sẽ ngồi ăn BBQ ở vỉa hè với mình, người ta là ai, là kiến trúc sư nổi tiếng đó!Nghĩ rồi Cố Gia Ý lại cảm thấy có chút nhẹ nhõm, cười vui vẻ cầm lấy món cánh nướng khoái khẩu lên ăn, vô tư hỏi: “Nhậm Tô, tôi có thể hỏi anh chuyện này được không?”“Em muốn hỏi gì?”“Thật ra tôi luôn nghĩ những người như anh sẽ rất ghét bỏ đồ ăn vỉa hè chứ.” Cũng giống như việc Cố Gia Ý luôn nghĩ nam chính trong tiểu thuyết phải dẫn nữ chính đi ăn cơm ở các nhà hàng phương Tây hoặc là ăn một bữa tiệc buffet sang trọng gì đó, cô nghĩ Nhậm Tô cũng giống như vậy, ăn đồ Tây rồi ngồi thưởng thức tiếng đàn violin du dương hay đại loại thế, như vậy mới phù hợp với khí chất của anh. Thế nhưng hiện tại, Nhậm Tô ăn mặc chỉn chu lại ngồi đây uống trà sữa, ăn đồ nướng BBQ vỉa hè cùng cô, phong thái thanh lịch nhưng vô cùng tự nhiên.“Cô ngốc ạ!” Nhậm Tô lại cầm một xiên nấm kim châm khác lên ngồi ăn vui vẻ, “Đường Tăng còn có thể cưỡi bạch mã thì sao tôi lại không thể ăn đồ nướng BBQ? Sao tôi lại phải ghét bỏ đồ ăn vỉa hè? Cô bé ngốc ạ, đấy là do em tự thần thánh hóa tôi quá mà thôi, tôi cũng thích ăn xiên bẩn, cũng từng trốn tiết khi học đại học, cũng có những lúc lười biếng không muốn làm việc.”Mà tôi cũng không hy vọng em cứ mãi xem tôi là người ngoài trong thế giới của em, bị em xem thành người không cùng một thế giới.“Ồ.” Cố Gia Ý bị ba chữ “cô bé ngốc” kia làm cho mặt đỏ hết cả lên, không hiểu vì sao rõ ràng đó chỉ là một cách xưng hô bình thường nhưng cô lại cố tình nghe ra sự dịu dàng và lưu luyến bên trong thế này.Cố Gia Ý ơi là Cố Gia Ý, rốt cuộc mày bị làm sao vậy? Chẳng lẽ là do ánh trăng đêm nay quá phù hợp để mày tự đa tình chăng?“Không phải em muốn có người cùng em ăn uống tâm sự sao? Không thể chỉ ngồi đây ăn rồi im lặng như thế được đâu ngốc ạ, nói đi, em đang có tâm sự gì?” Chỉ đến ngày hôm nay, Nhậm Tô mới hiểu được vì sao bản thân mình cứ nhớ mãi không quên cô gái nhỏ này, vì sao không thể nhẫn tâm mà cứ luyến tiếc để ý đến ánh mắt cô đơn của cô.Cố Gia Ý ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Nhậm Tô một lần nữa, cô chợt nhớ đến một bộ phim cổ trang mình từng xem trước đây, cô không nhớ rõ tên, cũng sớm quên mất nam chính là ai nhưng lại nhớ rõ một chi tiết của bộ phim đó, nam chính từng nói với nữ chính một câu như thế này: “Khi nàng nhìn ta bằng ánh mắt dịu dàng đó, ta đã biết đời này mình sẽ mãi trầm luân bên trong nó. Một lần gặp gỡ liền sa ngã cả đời, kiếp này nguyện chỉ có một mình nàng mà thôi.”Hiện tại, người đàn ông đẹp trai trước mặt cô đang cầm ly trà sữa, ánh mắt chăm chú nhìn cô, bất giác cô thầm nghĩ có lẽ không có cô gái nào có thể thoát khỏi ánh mắt này của anh đâu nhỉ?Cô có nên kể cho Nhậm Tô hay không đây?Có lẽ là do bầu không khí đang rất tốt nên Cố Gia Ý không nỡ lòng phá vỡ, cô thở dài nói: “Nhậm Tô, tôi có một thắc mắc thế này, đàn ông các anh có phải nếu thích một ai đó thì sẽ không nói ra mà chỉ muốn có cảm giác được phụ nữ theo đuổi thôi đúng không?”Rõ ràng Cố Gia Ý muốn hỏi là chuyện xem mắt của Hà Tỉ, rõ ràng cô muốn hỏi là có phải Nhậm Tô cũng bị người nhà ép đi xem mắt giống cô hay không, nhưng cuối cùng khi định nói ra thì lại nhớ đến lời tỏ tình của lớp trưởng với Hạ Viện ngày hôm đó.Nhậm Tô mỉm cười, trong ánh mắt đều là sự dịu dàng, anh nói: “Tình yêu cũng có rất nhiều loại nhưng có lẽ tình yêu càng lớn thì sẽ càng cẩn thận hơn. Có nhiều lúc không phải là không muốn nói ra, cũng không phải là họ thích cảm giác được phụ nữ theo đuổi mà có thể là vì lo sợ, sợ mình gây phiền phức cho cô ấy, càng sợ sau đó cô ấy chỉ xem mình là người qua đường.”Bầu trời đã tối hẳn, dòng người xung quanh vẫn đến rồi đi như cũ, lâu lâu ông chủ còn phát lại những bản nhạc Tân Cương,... thế nhưng ở một nơi ồn ào như vậy Cố Gia Ý lại chỉ nhìn thấy đáy mắt sâu thẳm ẩn chứa dịu dàng vô tận của Nhậm Tô, ánh mắt chăm chú đó khiến cho cô nảy sinh ra một loại ảo tưởng rằng giây phút này người trong lòng Nhậm Tô nghĩ đến là cô, người anh sợ sẽ gây phiền phức cũng chính là cô.Quả nhiên, ánh trăng dịu dàng đều sẽ khiến lòng người rối rắm. 

 

Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com