Vệ Quốc khó nhọc nuốt từng ngụm nước, đôi mắt nhắm nghiền. Tinh Vũ nhìn em trai, lòng đau như cắt. Cô đã từng hứa sẽ bảo vệ em, sẽ cho em một cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng bây giờ, cô lại bất lực nhìn em đau đớn, vật lộn với bệnh tật.
Sau khi cho Vệ Quốc uống nước xong, Tinh Vũ bắt đầu lục soát khắp căn nhà. Cô lật tung mọi ngóc ngách, từ chiếc rương gỗ cũ kỹ đến cái bếp lò bằng đất nung. Nhưng không tìm thấy gì cả.
Lý Lan đã giấu tiền đi đâu?
Tinh Vũ cảm thấy tuyệt vọng. Nếu không có tiền, Vệ Quốc sẽ không qua khỏi. Cô phải làm gì đây?
Bỗng, ánh mắt cô dừng lại ở chiếc rương gỗ cũ kỹ. Cô đã lục soát nó rồi, nhưng có lẽ cô đã bỏ sót điều gì đó.
Tinh Vũ mở rương ra lần nữa. Bên trong chỉ có vài bộ quần áo cũ kỹ, một vài vật dụng cá nhân. Cô lật từng lớp quần áo lên, sờ soạng kỹ lưỡng.
Và rồi, đầu ngón tay cô chạm vào một vật cứng.
Một chiếc hộp gỗ nhỏ, được giấu kỹ dưới đáy rương.
Tim Tinh Vũ đập thình thịch. Cô mở hộp ra.
Bên trong là một nắm tiền giấy cũ, những tờ một hào, năm hào, một đồng nhàu nát.
Tinh Vũ thở phào nhẹ nhõm. Cô đã tìm thấy hy vọng.
Nhưng niềm vui chưa kéo dài được bao lâu. Tinh Vũ chợt nghe thấy tiếng bước chân ngoài cửa.
Lý Lan đã về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tiếng bước chân ngày càng gần, giọng nói the thé của Lý Lan vang lên, mang theo sự khó chịu và bực dọc.
“Cái con nhỏ c.h.ế.t dẫm này, chắc lại lười biếng nằm đấy chứ gì? Vệ Quốc, mày c.h.ế.t thì ai nuôi cái miệng ăn của mày hả?”
Tim Tống Tinh Vũ như ngừng đập. Cô vội vàng đóng hộp gỗ lại, giấu vào người, rồi nhanh chóng trở lại bên cạnh Vệ Quốc, giả vờ đang chăm sóc em trai.
Cánh cửa bật mở, Lý Lan bước vào. Mụ ta là một người đàn bà trung niên với khuôn mặt khắc khổ, gò má cao, ánh mắt sắc lẻm như d.a.o cau. Mụ ta mặc một bộ quần áo vải thô đã bạc màu, tay xách một giỏ rau dại.
“Ồ, tưởng c.h.ế.t đâu rồi cơ đấy!” Lý Lan liếc nhìn Tinh Vũ, giọng đầy mỉa mai. “Sao? Thằng ranh con kia vẫn chưa c.h.ế.t à? Khổ thân, sống dai quá cơ.”
Tinh Vũ cố gắng kìm nén cơn giận. Cô biết rằng tranh cãi với Lý Lan chỉ l.à.m t.ì.n.h hình tồi tệ hơn. Cô cần phải bảo vệ Vệ Quốc, cần phải kiếm tiền để cả hai chị em sống sót.
“Mẹ, Vệ Quốc bị sốt cao lắm ạ.” Tinh Vũ cố gắng giữ giọng bình tĩnh. “Con vừa nấu nước diếp cá cho em uống, nhưng vẫn không đỡ.”
Lý Lan nhếch mép. “Sốt thì kệ nó! Ai bảo số nó khổ? Tao còn phải lo cho con trai tao, hơi đâu mà chăm sóc thằng con ghẻ.”
Nói rồi, mụ ta ném giỏ rau xuống đất, đi thẳng vào bếp. Tinh Vũ nhìn theo, lòng đầy căm phẫn. Mụ ta thậm chí còn không thèm liếc nhìn Vệ Quốc một cái.
“Mẹ, con xin mẹ, cho con mượn ít tiền mua thuốc cho Vệ Quốc đi ạ.” Tinh Vũ cố gắng van xin. “Con sẽ làm việc trả lại mẹ sau.”
Lý Lan cười khẩy. “Mày làm việc? Mày làm được cái gì? Đồ ăn bám! Tao không có tiền. Tự đi mà kiếm!”
Nói xong, mụ ta quay lưng bỏ đi, để lại Tinh Vũ một mình trong căn phòng tồi tàn, cùng với đứa em trai đang vật lộn với cơn sốt.