“Nghe nói đại thiếu gia muốn viên phòng, thiếu phu nhân sống c.h.ế.t không theo, còn cào rách mặt đại thiếu gia.”
Xuân Tuyết hạ giọng, mắt ánh lên vẻ hưng phấn: “Đại thiếu gia giận quá, tát cho một cái, thiếu phu nhân đập đầu vào góc giường, trán sưng u cả một cục.”
Ta khoan thai khuấy bát yến sào trong tay, khóe miệng khẽ nhếch.
Giờ Mão, Liễu Xu Nghiên đội cái trán bầm tím đến kính trà.
Nàng một thân y phục đỏ rực, nhưng không che được vẻ tiều tụy.
Lạc Hàn Sâm đứng bên cạnh, mắt thâm quầng, khóe miệng mím chặt, rõ ràng là cả đêm không ngủ.
“Phụ thân, mẫu thân, mời dùng trà.”
Liễu Xu Nghiên quỳ trên đệm, hai tay dâng trà.
Phụ thân nhận lấy tách trà, lạnh lùng “ừm” một tiếng, ngay cả một cái nhìn cũng không cho nàng.
Mẫu thân mãi không nhận.
May là Lạc Hàn Sâm xót nàng đang quỳ, lên tiếng gọi: “Mẫu thân.”
Mẫu thân nhận trà xong, lấy một cuốn sách dày cộp từ tay ma ma bên cạnh, ném xuống trước mặt Liễu Xu Nghiên.
«Lạc Thị Gia Quy · Phụ Đức Thiên»
“Đã vào cửa Lạc gia, thì phải giữ quy củ của Lạc gia.”
Giọng mẫu thân lạnh lùng, “Nghiên cứu cho kỹ, ba ngày sau ta sẽ kiểm tra.”
Đầu ngón tay Liễu Xu Nghiên run rẩy, nhưng vẫn phải cúi đầu: “Vâng ạ.”
Liễu Xu Nghiên nhìn ta, gượng cười: “Ngâm Sương muội muội, đây là quà gặp mặt của tẩu tẩu.”
Ta đưa tay ra nhận, trong khoảnh khắc đầu ngón tay chạm vào nhau —
“Choang!”
Chiếc vòng ngọc rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh.
“Ôi!” Ta kinh ngạc kêu lên, hốc mắt lập tức đỏ hoe, “Tẩu tẩu nếu không muốn cho, thì cứ nói thẳng. Cần gì phải làm vậy, để mọi người nghĩ rằng muội không hài lòng khi tẩu làm tẩu tẩu của muội.”
Sắc mặt Liễu Xu Nghiên đột ngột thay đổi: “Ngươi!”
Ánh mắt của mọi người trong sảnh như d.a.o găm, tất cả đều đ.â.m vào người nàng.
Lồng n.g.ự.c nàng phập phồng dữ dội, cuối cùng không nhịn được, đột ngột đứng dậy: “Lạc Ngâm Sương! Rõ ràng là ngươi cố ý!”
Ta rụt người lại, cúi đầu vò khăn tay: “Tẩu tẩu đừng giận, đều là lỗi của muội, muội không nên nói ra.”
nguyenhong
“Hỗn xược!”
Lạc Hàn Sâm nghiêm giọng quát, nhưng đã muộn một bước.
Phụ thân đập bàn đứng dậy: “Liễu thị! Đây là giáo dưỡng của ngươi sao? Dám làm càn trước mặt công công bà bà?!”
Sắc mặt Liễu Xu Nghiên trắng bệch,Lạc Hàn Sâm túm lấy cổ tay nàng, ép nàng quỳ xuống: “Còn không mau xin lỗi phụ thân!”
Mẫu thân lạnh nhạt liếc nàng một cái, nói: “Chép gia quy một trăm lần, ngày mai mang đến.”
Chưa đến giữa trưa, cả Lạc phủ đã truyền tai nhau.
Thiếu phu nhân mới về không hài lòng quy củ của công bà, làm khó tiểu cô tử trước mặt mọi người!
“Nghe nói thiếu phu nhân còn mắng phu nhân là keo kiệt nữa đó!”
“Không chỉ vậy đâu, ta tận mắt thấy, nàng ta còn dám cãi lại cả lão gia!”
Ta ngồi trong đình nghỉ mát, nghe các nha hoàn thêm mắm thêm muối bàn tán, thong thả thưởng trà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phía xa, Liễu Xu Nghiên một mình đứng dưới hành lang, siết chặt cuốn «Gia Quy» trong tay.
Trác Dã Khanh đã đi rồi.
Ta đứng trên tường thành, nhìn cỗ xe ngựa xa dần, đầu ngón tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Kiếp trước, hắn chính là trạng nguyên khoa này.
Và tai họa diệt môn của Lạc gia — cũng sắp đến rồi.
Trong phủ, ngày ngày gà bay ch.ó sủa.
Liễu Xu Nghiên bị mẫu thân hành hạ không ra hình người.
Trời chưa sáng, Liễu Xu Nghiên đã phải đến viện chính hầu hạ chải chuốt cho mẹ chồng, cơm nước chỉ cần hơi sai khẩu vị là bị phạt quỳ đến tê cả đầu gối. Đêm đến, nàng còn phải chịu đựng cơn thịnh nộ và lời sỉ nhục của Lạc Hàn Sâm.
“ Liễu Xu Nghiên, ngươi còn giả vờ thanh cao cái gì? Ngày đó ngươi đã bị người ta nhìn sạch rồi.”
Giọng hắn lạnh như thép, ánh mắt khinh bỉ khiến nàng run rẩy.
Chỉ trong một tháng, nàng gầy rộc đi, gương mặt từng khiến bao thiếu niên Kim Lăng ngẩn ngơ, nay chỉ còn lại một mảnh oán độc và tàn úa.
Còn ta…
Hôm nay đi hội thơ, ngày mai dự yến ngắm hoa, cuộc sống thong dong vui vẻ đến mức ngay cả mẫu thân cũng phải ngạc nhiên:
“Ngâm Sương dạo này khí sắc tốt hẳn ra.”
Ta mím môi cười, nhẹ hất mái tóc, ánh mắt lướt qua bàn tay đang siết chặt chiếc khăn thêu trong lòng Liễu Xu Nghiên.
Đau không?
Nhưng nỗi đau ấy, liệu đã bằng một phần vạn của ta ở kiếp trước?
Kiếp trước, vì nàng, Trác Dã Khanh giữ thân như ngọc. Sau khi cưới ta, hắn chưa từng chạm vào ta dù chỉ một lần.
Trác mẫu ngày nào cũng lạnh lùng mỉa mai:
“gà mái không biết đẻ, chiếm làm gì vị trí chính thê?”
Bị ép đến đường cùng, ta ngu muội mà học theo cách ăn mặc của Liễu Xu Nghiên.
Váy lụa trắng ngà, trâm bạch ngọc lan, ngay cả hương liệu cũng đổi thành mùi tuyết tùng mà nàng yêu thích.
Đêm đó, ta tự tay bưng canh sâm, nhẹ nhàng đẩy cửa thư phòng.
“phu quân, đêm đã khuya…”
Trác Dã Khanh ngẩng đầu, ánh mắt hắn lập tức trở nên lạnh đến rợn người.
“đồ bắt chước.”
“phịch!”
Bát canh sâm vỡ tan, nước nóng hắt lên mu bàn tay ta, rát bỏng đến tận tim.
“cởi ra.”
Giọng hắn trầm khàn, nhưng đầy khinh bỉ.
Ta sững lại: “cái gì?”
“cởi bộ đồ này ra.” Hắn bước lại gần, ánh mắt dửng dưng đến đáng sợ. “ngươi cũng xứng mặc giống nàng sao?”
Ta lùi lại, nhưng hắn túm lấy cổ áo ta.
“xoẹt!”
Tiếng vải x.é to.ạc vang lên giữa đêm khuya, như tiếng xé của tự tôn cuối cùng trong đời ta.
“Trác Dã Khanh! ngươi điên rồi sao?!”
“ta điên à?” Hắn cười lạnh, một tay bóp cổ ta, “nếu không phải ngươi chuốc t.h.u.ố.c hạ dược, ta sao có thể cưới ngươi? nếu không, Xu Nghiên sao phải gả cho tên phế vật huynh trưởng của ngươi?”
Hơi thở ta đứt quãng, từng lời hắn nói như nhát d.a.o cứa sâu vào tim.