Trở Về Đêm Định Mệnh

Chương 10: Khải hoàn và tự do



Nhàn vương nổi loạn, tướng quân lệnh xuất chinh; Tần gia theo mệnh ra trận, ta theo cùng. kiếp trước, Trác Dã Khanh dẫn ta ra chiến trường; trước thềm chiến thắng, ta bị quân phản loạn bắt, hắn đã tự tay b.ắ.n một mũi tên xuyên tim ta, nói: “Lạc Ngâm Sương, ngươi còn sống, ta không thể mười dặm hồng trang cưới Hồng Cô.” đời này, ta thề: nợ m.á.u phải trả bằng máu.

Gió lạnh thổi, cờ xí đoạt gió, bước chân ta vững như thép. từng bước đi của ta từ nay không còn chỗ cho mềm lòng — có chăng chỉ còn bàn tay cầm roi, và mục tiêu duy nhất: khiến tên từng b.ắ.n ta trả giá bằng chính m.á.u hắn đã nợ.

Thám tử báo về: Trác Dã Khanh đã trở thành mưu sĩ của Nhàn Vương, Hồng Cô xuất hiện trong hàng ngũ quân phản loạn.

Kiếp trước Trác Dã Khanh là người dẹp loạn; đời này y lại đứng ở phía tạo phản — mỉa mai đến cùng cực.

Dưới thành Dung, quân Tần gia thế như chẻ tre, quân phản loạn lần lượt tan rã. ta đứng trên tường thành, gió khô quất vào mặt, mắt lạnh lùng nhìn xuống biển người tháo chạy như ong vỡ tổ. Khói, lửa và tiếng la hét dồn dập thành một bản hợp xướng thê lương.

Rồi ta thấy hắn.

nguyenhong

Trác Dã Khanh — một thân bạch y phảng phất máu, nổi bật giữa đám loạn quân như vết mực trên giấy trắng. Hắn ngẩng đầu, đôi mắt chạm tới ta như rắn độc, miệng khẽ cong thành nụ cười méo mó.

“Lạc Ngâm Sương!”

Tiếng hắn vọng lên giữa hỗn loạn, lạnh đến rợn người. “Ngươi tưởng mình thắng rồi sao?!”

Đồ ngu, ta nghĩ.

Những kịch bản đau đớn nhất đều là do kẻ ngu dại tự viết lấy.

Ta chậm rãi nắm cái cung đặt bên cạnh. động tác thuần thục, không vội, không run — giống y như cách hắn đã từng b.ắ.n vào tim ta kiếp trước. Lắp tên, kéo dây, cảm giác dây cung siết vào ngón tay như lời thề đã được thắt chặt.

Mũi tên lao đi — xé không gian, gào thét như một mệnh lệnh.

Đồng tử Trác Dã Khanh co rút, một tia kinh hoàng thoáng qua trên mặt hắn: thì ra, hắn cũng biết sợ; thì ra, hắn cũng biết đau.

Mũi tên cắm phập vào n.g.ự.c hắn, nắm lấy tức khắc hơi thở và mọi định hướng. Biểu cảm trên mặt hắn đông cứng, như bức tượng nhận ra sự sụp đổ của mình.

Từ giữa đám loạn, Hồng Cô xông lên. Nàng ôm lấy xác ngã xuống của Trác Dã Khanh như một người giữ lấy một mảnh đời cuối cùng, mặt không hiện hận thù mà có thứ gì đó trống rỗng — giải thoát hay chua xót, khó phân.

Rồi nàng rút d.a.o găm, đôi mắt lặng lẽ, và tự đ.â.m vào tim mình. M.á.u loang đỏ trên vải đỏ của nàng — một nét chấm hết ngang tàng, không năn nỉ, không hối tiếc. Nàng chọn đi theo hắn thay vì ở lại thế gian này với những toan tính.

Nhìn cảnh ấy, ta không thấy vui mừng thuần túy, chỉ thấy một khoảng trống lạnh trong n.g.ự.c được lấp đầy bằng sự cân bằng.

Tần Tu Trạch đứng cạnh ta, im lặng nắm lấy tay ta — một cái nắm không cần lời. hắn nói, giọng như đặt một dấu chấm: “kết thúc rồi.”

Ta nhìn xuống những xác thân trải dài dưới thành, nhìn những khuôn mặt từng là mưu sĩ, là bá chủ, là kẻ dắt dây người khác. Mạng sống bị trao đổi như quân cờ, và bây giờ ván cờ đã đổi chủ. trong lòng ta, một nụ cười khẽ nở — không mừng, không hả hê, mà là sự thản nhiên của kẻ đã đi hết con đường trả thù.

Phía sau, khói và lửa vẫn bập bùng; tiếng than khóc, tiếng la hét hòa vào nhau. Chiến trường dần lắng xuống, chỉ còn lại mùi gang tàn và máu. Ta thả mũi tên xuống đất, cúi đầu nhìn xuống: mỗi người đều phải trả giá cho chọn lựa mình đã làm — có kẻ trả bằng mạng, có kẻ trả bằng thanh danh, có kẻ trả bằng mối tình đã bị phản bội.

Ta bước xuống tường thành, chân đạp lên đất ẩm ướt. tần tu trạch siết c.h.ặ.t t.a.y ta lần nữa, ánh mắt hắn có một tia khác — không phải là thương, mà là đồng minh im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Kết thúc rồi,” ta lặp lại, nhưng trong tiếng đó có trách nhiệm, có dự tính, và một kế hoạch khác đang nhen nhóm trong lòng. kết thúc cho hôm nay; bắt đầu cho ngày mai.

Và giữa mùi khói và mùi máu, ta biết rõ: đường đời còn dài.

Nỗi hận của ta, chấp niệm của ta, tất cả đều tan thành mây khói trong mũi tên ấy.

Ngày khải hoàn trở về, kinh thành rơi những cơn tuyết đầu mùa. Tần Tu Trạch đứng đợi ta ở cuối con phố dài, sau lưng là phủ tần gia đèn hoa rực rỡ.

“Lạc Ngâm Sương.”

Hắn cười, giơ tay về phía ta: “về nhà thôi.”

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, bước vào trong làn tuyết bay lả tả. Đời này, cuối cùng ta có thể sống vì chính mình.

Ta không ở lại kinh thành. sau khi dẹp loạn, ta mang theo lòng trung thành của những thuộc hạ cũ của lạc gia, trở về kim lăng. Đời này, ta không muốn làm phu nhân của ai, không muốn làm con cờ của ai. ta muốn làm chủ nhân của lạc gia, làm chủ của chính mình.

Hai năm sau, cờ hiệu của thương hiệu lạc gia cắm khắp mọi miền đất nước. Lụa là, trà, muối sắt, vận tải đường sông… việc kinh doanh của ta vươn tới tây vực, tới nam dương. Kiếp trước học tính toán để lấy lòng Trác Dã Khanh, nay lại giúp ta giàu có một phương. Kiếp trước luyện cưỡi ngựa b.ắ.n cung để sống sót, nay lại bảo vệ ta vượt núi băng rừng. Mỗi năm vào hai mùa xuân thu, ta đều đích thân áp tải vật tư đến biên quan.

Các tướng sĩ của quân tần gia thấy ta, đều cười gọi:

“Lạc đương gia!”

Năm thứ năm ngày lập xuân, tần tu trạch cởi áo giáp, một mình cưỡi ngựa đến kim lăng. Hắn xông vào phòng sổ sách của ta, đặt hổ phù lên bàn:

“Lạc Ngâm Sương, lão tử không làm tướng quân nữa!”

Ta gảy bàn tính, không ngẩng đầu: “ồ, vậy ngươi muốn làm gì?”

Hắn giật lấy cuốn sổ sách, cúi người đến gần:

“Làm phu quân của nàng.”

Ba ngày sau, thành kim lăng đèn hoa rực rỡ. không phải lạc tiểu thư gả vào tướng môn, mà là lạc đương gia cưới tần tiểu tướng quân. Khi kiệu hoa đến cửa, cả thành dân chúng náo nhiệt kéo đến xem.

Tần Tu Trạch một thân áo đỏ cưỡi ngựa, cười lạnh với những cô nương ném khăn tay:

“Nhìn cái gì mà nhìn? lão tử gả đi, chưa thấy bao giờ à?”

Hắn vẫn ngang tàng như lần đầu gặp mặt.

Năm sau, nhi tử của chúng ta, an an, ra đời.Tần Tu Trạch vui mừng đến nhảy múa, nghĩ tên ba ngày ba đêm. Cuối cùng lấy một chữ Dực.

Năm năm sau, đội thuyền buôn của chúng ta phát hiện ra một hòn đảo mới ở hải ngoại. Một hành trình mới sắp bắt đầu.

Hết.