Trở Thành Hoàng Hậu

Chương 11



Lụa Vân Cẩm tiến cống, kỳ trân dị bảo thu gom, hoàng kim bạc trắng thưởng tặng như nước chảy vào Tử Vi cung của Ngâm mỹ nhân.

Toàn triều chấn động.

Văn thần trong triều thẳng thắn dâng sớ: thân phận Ngâm mỹ nhân không rõ ràng, là hồng nhan họa thủy.

Hoàng đế đại nộ.

Bị bức bách bởi áp lực khắp nơi, hoàng đế bèn tìm một tấm bình phong che chắn cho Ngâm mỹ nhân.

Trớ trêu thay, người ấy chính là ta.

Từ đó, ngoài mặt thì thánh thượng lật thẻ bài của ta mỗi ngày, nhưng thực chất là đêm đêm tới Tử Vi cung.

Ta “trùng sủng” mà trở thành cái gai trong mắt hậu cung phi tần.

Bao nhiêu ám tiễn minh thương đều nhằm về phía ta.

Ta dốc hết tâm sức ứng phó, song vẫn khó tránh khỏi lúc sơ sẩy trúng kế.

Ta… lại một lần nữa mất đi thai nhi.

Kẻ hại ta là Thận mỹ nhân – kẻ cùng thời vào cung với ta.

Nàng ta mua chuộc người trong tiểu trù phòng của ta, lặng lẽ đổi thuốc dưỡng thân ta thường uống.

Vừa uống vào chưa tới một tuần hương, nơi váy dài đã loang lổ một mảng đỏ sẫm.

Trúc Mặc vội vã đỡ lấy thân thể ta mềm oặt như búp bê gãy vụn, thét lên trong sợ hãi.

Cả Cảnh Lan Viện náo loạn.

Về sau, thái y nói với ta rằng, phương thuốc mà ta uống đã bị tráo. Đó là đơn phương thường dùng cho kỹ nữ ở thanh lâu chốn dân gian.

Trong thuốc có đủ liều hồng hoa, ngưu tất, nhục quế, xạ hương, chu sa — chính là phương thuốc tuyệt thai tốt nhất.

Từ nay về sau, thân ta chẳng còn hy vọng mang thai.

Xem ra, kiếp này ta cùng cốt nhục hữu duyên vô phận.

Thôi vậy, sau này sẽ có cách khác.

Hoàng thượng hay tin, vì áy náy nên muốn bù đắp cho ta.

Một chén rượu độc tiễn bước Thận mỹ nhân – kẻ đồng mưu hại ta.

Lại sắc phong ta làm Thần phi, còn thăng quan tiến chức cho phụ thân ta.

Hiện tại, phụ thân đã là Chính Tứ phẩm Hộ bộ Hữu thị lang.

Ngày mẫu thân vào cung thăm ta, đôi mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:

“Yên nhi, thân mình con… có ổn không? Có… chỗ nào… còn đau không?”

Ta nhẹ nhàng vỗ tay bà, lấy khăn tay lau đi nước mắt, biết mẫu thân lo lắng cho ta thế nào.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Khẽ giọng an ủi:

“A nương, người đừng đau lòng. Đây là mệnh số của con, cũng chẳng có gì đâu.”

Mẫu thân xoa xoa mắt, tức giận nói:

“Đều là tại tiện nhân Nguyễn Vãn Ngâm, hại ta còn chưa đủ, còn muốn hại cả con.”

Nghe thế, ta đành thở dài, dặn bà:

“A nương, chớ nói bậy, chuyện này tuyệt đối không được nhắc lại.”

Mẫu thân mím môi, hồi lâu mới gật đầu.

Ta dịu giọng khuyên:

“A nương yên tâm, con hiểu rồi, con tự có cách đối phó.”

Trước thọ yến vạn thọ trong cung, truyền ra tin Ngâm mỹ nhân đã hoài thai được một tháng.

Hoàng thượng vô cùng coi trọng, tăng cường binh lính bảo vệ, toàn bộ Tử Vi cung được canh phòng nghiêm ngặt như thùng sắt kín, đến một con ruồi cũng khó bay lọt.

Sau đó, mỗi lần gặp mặt chốn hậu cung, các phi tần liền khéo léo mỉa mai, tiếc rằng ta tuổi trẻ mà đã đoạn tuyệt duyên con cái, nói rằng Ngâm mỹ nhân thật có phúc phận.

Ta hiểu, bọn họ muốn khích ta ra tay với Ngâm mỹ nhân, để ngồi nhìn hổ đấu.

Nhưng chốn cung đình này, ai lại là kẻ ngu?

Ít nhất, ta không phải kẻ ấy.

Với danh nghĩa là sủng phi thịnh sủng nhất hiện nay, trong tiệc vạn thọ ta đương nhiên đứng cạnh thánh thượng.

Lúc đến Thái Hòa điện, trong điện đã vô cùng náo nhiệt.

Giữa ánh mắt muôn người, hoàng thượng chậm rãi ngồi lên long tọa, ta ngồi dưới bên phải nơi bàn vuông chạm khắc hoa văn dát vàng.

Chúng thần đồng thanh hô to, hành lễ chúc thọ. Thái giám truyền lệnh, quan viên lần lượt tiến dâng lễ vật mừng tuổi.

Tuy là lần đầu tiên ta ngồi ở vị trí này dự yến, không phải chính giữa để nhận quỳ bái, nhưng từ trên cao nhìn xuống, trong lòng ta máu nóng sôi trào.

Quả nhiên, quyền thế là thứ mê người nhất, khó trách bao đời người tranh giành, ngã xuống cũng cam tâm.

Sau nghi lễ, hoàng thượng hạ chỉ truyền yến.

Vũ nhạc nổi lên.

Bỗng, vài nữ tử y phục hoa lệ nâng một bệ sen bằng gỗ đi vào chính điện, bước đi nhẹ nhàng thanh thoát.

Giữa đài sen là Ngâm mỹ nhân khoác trên mình y phục thủy tiên sắc lam thẫm, dung nhan tinh xảo, nửa khuôn mặt che mạng lụa, giữa mi tâm điểm một chấm son hồng rực rỡ, khiến dung nhan nàng thêm phần thoát tục động lòng người.

Nàng ôm cổ cầm, ngón tay thon dài điểm nhẹ dây đàn, âm thanh trầm lắng vang lên như suối róc rách, dần cuốn lấy lòng người.

Trong điện, cả hoàng thượng cùng quần thần đều đắm chìm trong tiếng đàn, chỉ có Cẩm vương ngồi dưới, mắt đỏ rực phẫn nộ.

Khi gió nhẹ nổi lên làm lớp mạng che mặt của nàng bay đi, toàn điện lặng ngắt như tờ.

Chắc chỉ có hoàng thượng còn chìm trong mê âm ấy, chẳng nhận ra khí sắc quái lạ đang dâng lên trong đại điện theo từng nhịp cầm ngày càng dồn dập