Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Chương 42: Ta là hắn, hắn là ta



Tiếp tiếp tiếp tiếp tiếp tiếp theo, cao thủ Ma Giáo thì ngàn người một tổ, khí
thế như cầu vồng. Hoàn toàn coi thường luật lệ giang hồ, bốn đánh một. Thiếu
Lâm dựa địa thế cản giữ thành công."Thiên Địa Đồng Thọ" của Nga Mi là kẻ
thù truyền kiếp. Liên minh Hoa Sơn và Cái Bang trở thành mục tiêu tấn công
chính. Từ xa nhìn lại, hàng vạn cao thủ Ma Giáo như ngọn lửa nhuộm đỏ căn cứ
Cái Bang.
Tiếp tiếp tiếp tiếp tiếp tiếp tiếp theo là chỉ công của Bảo Tướng tự, lũ lừa
trọc này chuyên điểm vào vũ khí của đối phương. Chỉ một cái chạm nhẹ cũng
khiến vũ khí tuột khỏi tay, đồng thời tự dưng lại phát ra tiếng kêu "kin kít", thật
sự là khởi nguồn tiếng ồn trên Hoa Sơn.
Các phái khác đều tuân theo quy củ, tà phái phối hợp tấn công cùng Ma
Giáo. Sau ngày đầu đẫm máu, mọi người rời Hoa Sơn và được dịch chuyển về
chỗ nghỉ 4 tiếng đồng hồ. Hết giờ, dịch chuyển trở lại Hoa Sơn. Pháo Thiên
Minh xếp hạng nhì với 440 điểm. Hạng nhất là Chân Hán Tử của Ma Giáo với
700 điểm. Nghe nói đây là em trai của minh chủ Thiên Hạ minh - Lãnh Nhược
Tuyết. Bản thân Lãnh Nhược Tuyết không phải cao thủ, chỉ là người chơi nữ
phái Nga Mi bình thường. Nhưng cô nàng này có tiền, có nhan sắc, có mưu
lược. Nam nhân theo đuổi cô nàng nhiều như cát biển, chỉ mong được một cái
liếc mắt đưa tình. Nhưng muốn lôi kéo Huyết Ảnh thì tương đối phiền phức, dù
sao cũng phải gặp mặt ngoài đời uống một cốc cafe.
Phòng khách thượng hạng Không Có Quán Rượu: Năm người may mắn
sống sót Pháo Thiên Minh, Phích Lịch, Kiếm Cầm, Xa tụ tập ở đây...
Ngoài Phích Lịch và Mã ra, ba người kia đều là nhân vật trên bảng xếp
hạng, Pháo thiên Minh là đệ nhất Võ Đang, Xa sư là đệ tam Thiếu Lâm, Kiếm
Cầm là đệ nhị Hoa Sơn, tuy nhiên vị đệ nhất Hoa Sơn đã tử trận, số một chắc
chắn sẽ sớm thuộc về cô nàng.
Phích Lịch u uất nói: "Các ngươi thật quá vô lại, ta chỉ có 71 điểm, nhưng
đó đều là các cao thủ xuất sư, thậm chí còn có vài người sở hữu võ công cấp
cao, sao lại không bằng các ngươi?"
Kiếm Cầm vui vẻ nói: "Ta chẳng quan tâm ai là cao thủ, ai ở gần hơn, ta sẽ
phi một thanh thiết kiếm sang, hôm nay chơi thỏa thích lắm."
Xa nói: "Ta và Phích Lịch chủ yếu là trách nhiệm quá mạnh, đâu giống hai
vị như các ngươi." Xa chỉ vào Pháo Thiên Minh nói: "Nơi nào không có nhiều
cao thủ xuất sư là ngươi liều mạng lao tới, khinh công thì ghê gớm quá nhỉ?
Còn cố tình biểu diễn trước mặt ta nữa." Giọng nói của Xa nghe rất chua xót.
Mã khóc lóc nói: "Các vị không biết ta ở Ma giáo bị bức hại thảm thương
đến như thế nào, ta theo đám đông xông tới lăn lộn mà không thể bắt được nhân
vật chính phái nào. May sao đám người phía trước chết hết, thấy đệ tử Nga Mi
phái, lúc đó ta mới hưng phấn lao lên, vừa xông tới thì một đám người liên tiếp
ra chiêu "Thiên Địa Đồng Thọ", các vị có biết chiêu đó âm độc đến mức nào
không, nhanh như chớp, chuyên đâm vào hạ thể, chỉ thấy mũi kiếm chứ không
thấy người. Nếu không phải ta mắt tinh tai thính thân pháp lanh lẹ, đã ngỏm
ngay tại chỗ rồi. Đến giờ điểm số cá nhân của ta vẫn là 0 điểm, ta biết than khóc
cùng ai bây giờ?"
Kiếm Cầm vô cùng cảm thông: "Đừng đi đầu ở Hoa Sơn, quá xa khó nhận
biết. Không cẩn thận lại bắn lên người ngươi đấy."
Pháo Thiên Minh hỏi: "Xa, có phải hai nhân vật phía trước ngài tên là Long
Thành và Trùng Tựu không?" Xa gật đầu, Pháo Thiên Minh nói tiếp: "Có cần ta
hỗ trợ ám toán bọn họ không? Dù sao số điểm của ta chịu đựng được."
Xa vội vàng nói: "Đừng, cả Thiếu Lâm trên dưới đều cho rằng ngươi theo
đuổi ta, nếu ngươi ra tay, sớm muộn cũng kết tội lên đầu ta. Nếu Mã thì còn
được, nhưng có lẽ võ công của bọn họ mạnh hơn Mã một chút. Ít nhất về nội
lực đều là cấp cao."
Phích Lịch nói: "Ta nghĩ kỹ lại, có thể để vài người chúng ta tụ tập lại, có
Kiếm Cầm công kích tầm xa, có Chử Trà khinh công kiếm pháp tuyệt luân, có
Phượng Hoàng với Phô Thiên Cái Địa, còn có ta với Hàng Long nhị chưởng
cương mãnh đệ nhất. Nhóm chúng ta tụ hợp, ta nghĩ đủ sức cho bọn cao thủ Ma
giáo kia ăn một đòn nặng nề."
Pháo Đạn Thiên Minh nhíu mày nói: "Vấn đề không lớn, ta và Xa có thể đi
tới đó."
Xa phản đối: "Thế chẳng phải ta sẽ bị trừ đi 100 điểm?"
Phích Lịch giải thích: "Nếu không đi, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ mất điểm
thôi. Xem số liệu hiện tại, Thiếu Lâm còn 300 ngàn người, Cái Bang 600 ngàn,
Nga My 200 ngàn, Hoa Sơn 100 ngàn, chính phái chỉ còn 120 ngàn người.
Trong khi Ma giáo còn có 300 ngàn người, tà phái còn gần 700 ngàn vạn. Dù
sớm hay muộn gì cũng sẽ mất điểm thôi."
Pháo Thiên Minh phản bác: "Còn có Võ Đang sao ngươi không tính." Mọi
người khinh thường, ngay cả Kiếm Cầm vốn có lòng thông cảm cũng vậy, khiến
Pháo Thiên Minh vô cùng tổn thương.
Xa suy nghĩ rồi nói: "Lát nữa vào trong, ngươi cho ta một tọa độ. Ta sẽ nhờ
Chử Trà đưa đi."
Mã giơ tay hỏi: "Còn ta thì sao?"
Mọi người suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đừng đến Nam Phong."
Kiếm Cầm ăn miếng thức ăn bỗng kinh hô: "Sao hôm nay món ăn ngon thế
này?" Mọi người đều "Ồ"lên, ai nấy thử ăn hai miếng rồi giơ ngón tay cái lên.
Pháo Thiên Minh duỗi cổ gọi: "Tiểu Bạch, báo cho các nhân viên đến ăn
cơm, ta sẽ đãi khách."
Diệp Khai, Hoàng Dung, Phó Hồng Tuyết và Tiểu Ngư Nhi đều vào phòng.
Vừa ăn, tính cách mỗi người lộ rõ: Tiểu Hắc ăn rất chậm, từng miếng đều nhai
kỹ rồi mới nuốt, rõ ràng rất tiết kiệm thực phẩm. Diệp Khai ăn uống rất tự
nhiên, muốn gì thì ăn nấy. Hoàng Dung ăn đều tay từng món, vừa ăn vừa trò
chuyện vui vẻ với mọi người. Còn Tiểu Ngư Nhi lại rất thích thú với phản ứng
của mọi người khi thưởng thức món ăn: "Chủ quán, chắc ngươi cũng cảm nhận
được tay nghề nấu nướng của ta đúng không? Có phải muốn tăng lương hoặc
giới thiệu ta cho mọi người biết không?"
Pháo Thiên Minh cười nói: "Quả thật là thông minh, nhưng tiền công thì
không tăng, thiếu tiền cứ nói với ta một tiếng là được. Tiểu Hắc, sao ta hầu như
chẳng nghe thấy ngươi nói chuyện gì?" Tiểu Hắc ngập ngừng một chút, ngón
tay chỉ vào chén cơm trắng đang cầm trong tay rồi lại ăn tiếp.
Kiếm Cầm nói: "Tiểu Hắc à? Vậy ta cũng gọi là Tiểu Hắc, ngươi có gặp khó
khăn gì không? Chúng ta có thể giúp đỡ ngươi. Ngươi cứ im lặng như thế cả
ngày, rất dễ mắc chứng trầm cảm đấy."
Tiểu Hắc ngừng lại một lúc rồi ngẩng đầu nói: "Chủ quán, vài ngày nữa tại
hạ sẽ lên đường."
"Có chuyện gì vậy?" Oanh Thiên Minh hỏi.
"Ta đã tìm ra manh mối về kẻ thù của mình."
Pháo Thiên Minh gật đầu nói: "Được thôi, nhưng trước tiên ngươi chờ ta hai
ngày, ta phải xử lý xong vụ luận kiếm trước đã. Lúc đó ta sẽ cùng ngươi lên
đường tới biên thành."
Tiểu Hắc lắc đầu, định nói gì đó thì Phích Lịch đã lên tiếng: "Ta cũng đi
cùng."
"Tính luôn cả ta nữa!" Đây là Mã nói.
Xe và Kiếm Cầm nói: "Còn có chúng tại hạ nữa."
Tiểu Hắc im lặng một lát rồi nói: "Ta là người mang vận xui, các vị không
cần..."
Pháo Thiên Minh nói: "Chúng ta chỉ đang nhàm chán, cùng ngươi đi xem
biên thành, hơn nữa võ công của chúng ta cũng chưa chắc đã giúp được gì cho
ngươi. Hơn thế nữa, đi cùng chúng ta có thể ngồi xe ngựa, chớp mắt là tới, sáng
sớm đi giết vài tên, biết đâu tối lại có thể về kịp tham gia hội nghị tiếp."
Tiểu Hắc lại im lặng một lúc rồi gật đầu nói: "Ta ăn xong rồi." Rồi đẩy cửa
phòng bước ra ngoài.
Diệp Khai thở dài, Hoàng Dung mở miệng nói: "Các ngươi cổ lỗ sĩ như thế
đúng không, gật đầu là từ chối? Tiểu Hắc bị các ngươi nói năng nhiệt tình như
vậy, ta đoán ngày mai hắn sẽ đi mất."
Diệp Khai bất đắc dĩ nói: "Chủ quán, ta cũng phải đi theo. Thật sự lo lắng
cho hắn. Chúng ta phải đi đường 15 ngày mới tới biên thành. Đến lúc đó nếu
các vị muốn, có thể tới tìm chúng ta. Có khả năng 00 cũng sẽ đi, nhưng bên này
có Hoàng chưởng quỹ, chắc sẽ không có vấn đề gì đâu."
Pháo Thiên Minh rút ra một tờ ngân phiếu nói: "Dù sao cũng có chút duyên
phận, ngươi cầm 50 vàng này trước đi. Còn việc có đi hay không, lúc đó ta sẽ
cân nhắc. Hình như Tiểu Hắc không thích người khác can thiệp vào việc của
mình. Nhưng sao ngươi lại quan tâm như vậy?"
Diệp Khai im lặng một lúc rồi nói: "Thực ra ta là hắn, còn hắn là ta."


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com