Trò Chơi Trực Tuyến: Võ Lâm Bá Đồ

Chương 115: Nhóm ba tên bại hoại



Núi Võ Đang vẫn là núi Võ Đang ngày nào, nhưng bây giờ môn phái đông
vui hơn rất nhiều. Theo thống kê chính thức, hiện Võ Đang có 15. 000 đệ tử.
Trong giới võ lâm, Võ Đang được bình chọn là môn phái đoàn kết nhất. Chắc
chắn công lao của Tinh Ảnh không nhỏ. Ít nhất ở các môn phái khác không thấy
đại sư huynh nào tích cực vì môn phái như vậy.
Pháo Thiên Minh bước ra khỏi đài truyền tống, người qua lại chỉ liếc nhìn y
một cái, không ai nhận ra vị đệ nhất cao thủ Võ Đang này. Lý do chính là vì
ngoại hình bình thường của Pháo Thiên Minh. Nếu là Diêu Minh, cho dù không
nổi tiếng, chỉ cần xuất hiện là đã thu hút mọi ánh nhìn với vóc dáng của mình.
Pháo Thiên Minh đến chỗ NPC phát nhiệm vụ Trương Trung Hành: "Lão
Trương, có nhiệm vụ giao hàng nào không, cho ta 80 cái trước đã."
"A, Thanh Mai Chử Trà sư đệ à, Tổ sư gia truyền lệnh, trở lại môn phái thì
bảo ngươi liên lạc đại sư huynh cùng đi gặp lão nhân gia người."
Chẳng lẽ lão già phát hiện ra lương tâm, hoặc là muốn giúp mình gian lận?
Pháo Thiên Minh mừng thầm, gọi điện thoại cho Tinh Ảnh: "Tiểu Tinh, lão
Trương muốn gặp ngươi... Có chuyện gì à? Nghe nói muốn tính sổ chuyện
Thiếu Lâm với ngươi... Không nghiêm trọng đâu, chỉ phế bỏ võ công của ngươi
thôi, không giết đâu, cứ yên tâm... Không về sao được, cho ngươi 3 phút, không
xuất hiện là truy nã ngay đấy!"
Chưa đầy 2 phút, Tinh Ảnh và Hắc Nữu đã xuất hiện ở đài truyền tống. Tinh
Ảnh vừa đi vừa nói: "Hắc Nữu! Ta không thể đồng ý, thời gian của ta không
thuộc về riêng ta, mà là của Võ Đang. Ta không thể vì lợi ích cá nhân mà phá
vỡ nỗ lực của Võ Đang. Một ngày Võ Đang chưa hưng thịnh, một ngày Tinh
Ảnh ta chưa yêu đương. Mong cô thông cảm, bây giờ ta phải đi gặp Tổ sư gia
rồi, cô về luyện cấp đi." Đi đến bên Pháo Thiên Minh, Tinh Ảnh cau mày nói:
"Đều do ngươi gây ra. Rốt cuộc tìm ta có chuyện gì?"
"Không biết. Lão già muốn gặp chúng ta. Đi thôi!" Pháo Thiên Minh đi
được một bước quay lại nói: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ nói với cô ấy: thật ra ta là
đồng tính."
"Sao có thể lừa dối một thiếu nữ trong sáng như vậy được? Chử Trà, ngươi
quá vô lương rồi đấy." Tinh Ảnh thở dài: "Cách này ta đã thử rồi, cô ấy nói sẽ
chờ ta... ta thật không hiểu, ta có gì tốt, sao cô ấy cứ đeo bám không buông."
"... Thế giới này cần có công nhân vệ sinh mà. Đến nơi rồi!" Pháo Thiên
Minh ngăn nắm đấm PK của Tinh Ảnh rất đúng lúc.
"Các ngươi đến rồi." Không biết vì ánh sáng hay lý do gì khác, Trương Tam
Phong vốn cao gầy, giờ trông có vẻ hơi... yếu ớt. Ngay cả giọng nói cũng có
phần uể oải.
"Tổ sư gia, có phải ngài đang bệnh không?" Pháo Thiên Minh thuận miệng
hỏi.
Trương Tam Phong lắc đầu: "Thanh Mai Chử Trà, lúc ngươi không ở môn
phái đã xảy ra một chuyện lớn, ngươi có biết không?"
"Có nghe phong phanh chút ít, nhưng không rõ nội dung cụ thể."
"Ừ! Ta vốn có bảy đệ tử chân truyền, tiếc thay 10 năm trước lão tam Du Đại
Nham bị "Đại Lực Kim Cương chỉ" của Thiếu Lâm phế bỏ tứ chi. Còn tháng
trước, lão ngũ Trương Thúy Sơn dẫn vợ con về đây chúc mừng ta tròn trăm
tuổi, không ngờ bị mấy môn phái bức tử, đồ tôn của ta cũng mất tích. Môn phái
Võ Đang cũng tổn thất nặng nề trong trận đó."
Pháo Thiên Minh hỏi liền: "Ngũ đệ tử của ngài có hồi sinh không?"
"Không!" Trương Tam Phong thở dài: "Xét lại thì ta Trương Tam Phong là
tông sư một phái, dòng Võ Đang trong tay ta cũng có thể sánh ngang Thiếu
Lâm, danh tiếng vang khắp thiên hạ. Không ngờ những môn phái đó dám ép
chết đồ đệ và đồ tức của ta trong sinh nhật trăm tuổi. Đó là sỉ nhục lớn lao cho
ta và Võ Đang."
"Ngài cứ nói chúng ta phải làm gì." Tinh Ảnh cũng phẫn nộ, lúc đó hắn và
hơn ba trăm người trong môn phái đã bị giết chết.
Trương Tam Phong lấy ra một quyển sổ nói: "Đây là danh sách những kẻ
tham gia hôm đó, mấy môn phái nhỏ ta đã giao nhiệm vụ xử lý. Còn mấy môn
phái còn lại nhờ hai người các ngươi thay ta trút giận. Nhưng nhớ rằng, nhiệm
vụ của các ngươi là trả thù cho ta, chứ không được giết họ."
Pháo Thiên Minh nhận quyển sổ, trang đầu tiên ghi: Không Động Ngũ Lão -
Nhất lão Quan Năng, Nhị lão Tông Duy Hiệp, Tam lão Đường Văn Lượng
(Chưởng môn), Tứ lão Thường Kính Chi, Ngũ lão... Vô danh. Trang thứ 2 trống
không.
"Khi các con xong việc đầu tiên, trang thứ hai sẽ tự hiện ra. Cẩn thận, đừng
để lọt."
"Ngài cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ dạy cho bọn chúng một bài học."
Trạm dịch của thôn trang dưới chân núi Không Động phái...
"Làm thế nào đây, vừa không được giết người, vừa phải làm cho bọn chúng
gặp rắc rối lớn. Độ khó này thực sự không tầm thường." Tinh Ảnh đang than
thở, bỗng đổi giọng: "Hả? Sao Kiếm Cầm lại ở đây?"
Chỉ thấy Kiếm Cầm đi ra từ trạm dịch trước mặt họ, chỉ muộn hơn một
bước, rõ ràng cũng vừa phát hiện ra hai người, cũng kinh ngạc nhìn họ.
"Kiếm Cầm, sao cô lại chạy đến Không Động?" Tinh Ảnh ngạc nhiên hỏi.
"Ta đang làm nhiệm vụ môn phái! Đưa quà chúc mừng cho Không Động."
"Đưa quà chúc mừng cái gì?"
"Nói là Chưởng môn Không Động Đường Văn Lượng đã già mới có con,
đầy tháng rồi. Dù sao ta chỉ cần đưa quà đến môn phái là xong việc. Này! Nhìn
hai người các ngươi lén lút thế kia, chắc chắn lại định làm chuyện xấu đúng
không?" Kiếm Cầm có ham muốn phá hoại không kém gì nam nhân. Đặc biệt là
biết khi ở cùng Pháo Thiên Minh chắc chắn sẽ có rất nhiều bất ngờ, lúc nào
cũng hồi hộp vui sướng.
"Đầy tháng? Có cách rồi!" Pháo Thiên Minh siết chặt nắm tay: "Không cho
phép chúng ta giết chết Ngũ lão, vậy chúng ta sẽ giết đứa con đầy tháng của
hắn!"
Vừa dứt lời, hắn ta bị hai người kia liếc xéo khinh bỉ."Con trẻ đầy tháng mà
cũng ra tay được sao? Chử Trà ta thật không ngờ ngươi lại là loài cầm thú. Theo
ta, nên bắt cóc con nhỏ rồi bán vào lầu xanh..."
Kiếm Cầm hít một hơi lạnh, hỏi: "Rốt cuộc các người định làm gì? Một tên
mưu sát, một tên buôn người. Hơn nữa mục tiêu còn là một đứa trẻ đầy tháng."
"Là thế này! Một đệ tử con riêng của Tổ sư gia nhà ta bị giết chết trên núi
Võ Đang. Ngài rất tức giận, nhưng vì luật chơi không tiện ra tay trực tiếp, bèn
giao nhiệm vụ cho chúng ta đi đòi nợ."
"Ta cũng muốn tham gia." Kiếm Cầm phấn khích: "Có điều, các người
không thể động thủ với một em bé."
"Cũng được! Vậy chúng ta sẽ lẻn vào bắt cóc." Pháo Thiên Minh đề nghị hai
người.
Hai người gật đầu: "Cách này dễ thực hiện hơn."
Không lâu sau, lần lượt có người chơi ra khỏi trạm dịch. Ba người phát hiện
Thập Đại Môn phái đều cử người chơi đến chúc mừng. Thậm chí nhiều môn
phái ẩn và bán công khai cũng có khá nhiều đệ tử đến đây. Tinh Ảnh và Pháo
Thiên Minh lấy một tờ ngân phiếu làm quà, từ chối đề nghị của Kiếm Cầm là
bắt một con ngỗng đi tặng. Lần trước ở Hành Dương toàn NPC nên không sao,
lần này có nhiều người chơi, không nên làm trò cười. Tất cả người chơi gặp
nhau đều mỉm cười, hiếm khi có cơ hội tụ tập đông đủ như vậy. Có người vừa
nói chuyện vừa leo núi, có người vừa nói nhảm vừa tán gái...


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com