Ta và Tuế Tuế vốn lớn lên cùng nhau ở cô nhi viện.
Không ruột rà thân thích, nhưng tình cảm từ nhỏ đã sâu đậm.
Viện trưởng thấy hai đứa lúc nào cũng dính lấy nhau, nên đặt tên là "Tuế Tuế" và "Triêu Triêu" (Sáng sáng, năm năm), mong chúng ta mãi không rời xa.
Trẻ con trong viện nhiều, quần áo không đủ mặc.
Mỗi chiếc đều vá chồng vá, đứa lớn mặc xong truyền lại cho nhỏ, đứa nhỏ lớn lên lại truyền tiếp cho đứa nhỏ hơn.
Tuế Tuế thích đẹp, ước mơ cả đời là có một chiếc váy mới của riêng mình.
Nhưng khi viện trưởng mang một chiếc váy mới tinh đến cho nàng, nàng chỉ lắc đầu:
"Đưa cho bạn khác đi, cháu muốn ở lại với Triêu Triêu, không đi đâu cả."
Lớn lên, nàng lại vô tình trở thành bác sĩ ngoại khoa, ngày ngày mặc áo blouse trắng, đến cả hoa tai cũng không dám đeo, sợ lỡ tay rơi vào bụng bệnh nhân.
May mà những năm qua đi theo Cố Hoài Dã, cũng coi như được "công tác" mặc váy một lần cho thỏa ước mơ.
10
Có tiền có thời gian, không ai quản thúc, trai đẹp bên cạnh, khuê mật kề vai, đời thế thì còn gì bằng.
Bất kể ở thời đại nào, cũng đều là ngày tháng khiến người ta mê say.
Mấy tháng qua, ta và Tuế Tuế giống như mãnh hổ xuống núi, dã thú sổng chuồng.
Từ công tử phong lưu đất Giang Nam đến hán tử rắn rỏi vùng Tái Bắc, đúng là ăn quen mùi chẳng muốn dừng!
Cho đến khi Cố Hoài Chiêu tìm được ta, ta vẫn không hề hay biết, còn đang nghiêm túc dạy một tiểu ca ca trong kỹ viện vẽ khuông nhạc.
"Quần… kéo thấp chút nữa đi~"
Ta cầm lông chim chỉ trỏ:
"Ngươi xem này, sáu múi thì chỉ vẽ được bốn đường, chứ tám múi mà lộ hết ra thì đủ năm đường hẳn hoi!"