Ta khẽ vén vạt áo lên, để lộ những vết thương hắn chịt trên khắp cơ thể mình. Hắn cẩn thận phác họa từng vết sẹo lên trang giấy, vẻ mặt càng lúc càng trở nên u ám: "Nàng thật bản lĩnh, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, đã có thể khiến thân thể mình chằng chịt thương tích đến vậy."
Sau khi hoàn thành việc phác họa, hắn ném mạnh cây bút xuống bàn rồi đứng dậy. Nhưng ta vẫn nhận ra vành tai hắn khẽ ửng một màu hồng nhạt.
Ngay khi hắn định đẩy cửa bước ra ngoài, ta bất ngờ lên tiếng: "Khi còn nhỏ, những người thân thiết gọi ngài là gì? Có phải là A Nghiên không?"
Ngón tay hắn đang nắm chặt lấy góc cửa chợt siết chặt lại, các khớp ngón tay trắng bệch: "Chuyện đó có liên quan gì đến nàng?"
...
Mấy ngày liền ta không dám bước chân ra khỏi cửa phòng, nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếng binh mã ồn ào náo động bên ngoài lầu.
Nghe nói phủ công chúa đang ráo riết lùng sục người khắp kinh thành.
Tiêu quận vương vì tìm kiếm vị vương phi mất tích, đã làm náo loạn cả kinh đô, khiến dân chúng không một ngày yên ổn.
Ngoài hành lang, những khách làng chơi của Tiêu Tương viện không ngừng than vãn: "Trưởng công chúa còn hạ lệnh phong tỏa cả cửa thành. Ta muốn ra ngoài cũng chẳng dễ dàng gì."
"Nghe nói là quận vương phi bỏ trốn rồi. Nàng ta từng bị bọn sơn tặc làm nhục, bây giờ có lẽ đã phát điên, đi khắp nơi gây rối."
"Kỳ thi khoa cử sắp đến rồi, không ra khỏi thành thì thôi vậy, Vương huynh cũng nên yên tĩnh một chút, đừng có lén la lén lút đến cái trang viên nhỏ bên ngoài thành tìm tiểu nương tử kia nữa."
Xem ra, những sĩ tử chuẩn bị tham gia kỳ thi khoa cử năm nay, cũng bị liên lụy bởi chuyện ta bỏ trốn này.
Ta chỉ dồn hết tâm trí vào việc phục hồi bản nhạc cổ. Bản nhạc này dù chỉ còn lại một nửa, nhưng quả thật là tuyệt diệu vô song, khiến người ta không khỏi kinh ngạc và thán phục!
Khó trách Giang Hàn Nghiên lại gọi nó là tuyệt thế tàn phổ. Nửa còn lại của bản nhạc, không biết vì sao lại bị hủy hoại một cách đáng tiếc.
Để có thể phục hồi hoàn chỉnh bản nhạc này, quả thực không phải là một việc dễ dàng. Từng nốt nhạc, từng nhịp điệu, đều cần phải được suy xét và cân nhắc một cách kỹ lưỡng, tốn không ít tâm sức và thời gian. Thậm chí có những dòng nhạc, ta hoàn toàn không thể nào giải mã được ý đồ của người sáng tác.
Sau khi cố gắng phục hồi được một vài nốt nhạc, phần còn lại, ta cảm thấy một sự bất lực sâu sắc –
Có lẽ, ta thực sự không có khả năng phục hồi hoàn chỉnh bản nhạc này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Vì sao Giang Hàn Nghiên nhất định phải ép ta phục hồi bằng được bản nhạc này?
Hắn dường như đã quen biết ta từ rất lâu trước đây, nhưng lại luôn kín tiếng, không chịu hé lộ bất cứ điều gì.
Nếu ta không thể hoàn thành nhiệm vụ này, hắn lẽ ta phải sống cả đời trong cái Tiêu Tương viện này sao?
Đang chìm trong những dòng suy nghĩ rối bời, đột nhiên từ ngoài viện vọng vào một tràng tiếng bước chân hỗn loạn.
Một đám quan binh hùng hổ xông vào Tiêu Tương viện: "Có lệnh của phủ Trưởng công chúa, tiến hành lục soát từng nhà trong kinh thành, không được bỏ sót bất kỳ một gian phòng nào, phải tìm kiếm thật kỹ càng!"
Những cánh cửa phòng ở phía ngoài viện bị đạp tung ra một cách thô bạo, những tiếng la hét kinh hãi vang lên không ngớt.
Sau khi lục soát xong khu vực bên ngoài, đám quan binh chuẩn bị tiến sâu vào bên trong viện.
Mụ tú bà vội vàng đứng ra ngăn cản bọn chúng, giọng điệu pha lẫn sự nịnh nọt: "Các vị quan gia, bên trong này đều là những cô nương của Tiêu Tương viện, xưa nay không hề cho người ngoài vào, xin các ngài rộng lượng bỏ qua cho."
"Lệnh của Trưởng công chúa, ai dám cản trở?"
Cánh cổng lớn dẫn vào bên trong viện bị đạp đổ, tiếng bước chân của đám quan binh lục soát ngày càng đến gần –
Ta nín thở, trái tim đập loạn xạ như trống dồn, các ngón tay siết chặt lấy những trang nhạc tàn khuyết.
Ngay lúc đó, từ phía ngoài viện vọng vào một tiếng hô lớn: "Bẩm đầu lĩnh, tìm thấy quận vương phi rồi! Nàng ta đã c.h.ế.t đuối ở sông hộ thành! Trưởng công chúa hạ lệnh cho chúng ta thu quân!"
【Góc nhìn của Tiêu Cảnh Minh】
Sáng sớm tỉnh giấc, A Ý đã biến mất. Ta lật tung cả phủ công chúa lên, nhưng vẫn không thể tìm thấy nàng.
Nghĩ lại, chắc chắn nàng đã dùng thuốc mê khiến ta bất tỉnh, rồi lại hạ mê cả đám nha hoàn, sau đó thay quần áo rồi trốn thoát ra ngoài.
Ta vội vã hỏi những người lính canh ở cổng lớn: "Có ai nhìn thấy Vương phi đi đâu vào đêm qua không?"