Tri Xuân Thu

Chương 2



4.

 

Duy chỉ có điều ta không ngờ tới, tiểu cẩu nhi lại nổi giận. Tiểu cẩu nhi không biết từ đâu kiếm được một lọ kim sang dược cho ta bôi, quả thực là phí phạm của trời.

 

Ta hỏi hắn, hắn chỉ nói là trộm từ chỗ thị vệ. Hắn vẫn cười nhưng tay bôi thuốc lại dùng lực rất mạnh.

 

"Ôi... Ngươi có biết bôi thuốc không vậy? Không biết thì ta tự làm."

 

Hắn cong môi, trong mắt lại không có lấy một chút ý cười.

 

"Thì ra ngươi biết đau à? Quỳ như vậy ta cứ tưởng ngươi không biết đau chứ."

 

Ta đoạt lấy lọ thuốc trong tay hắn, "Mắc bệnh tâm thần."

 

"Ồ, thì ra Lý Kiêu ngươi bây giờ mới biết ta mắc bệnh tâm thần. Ta cứ tưởng chín năm trước ngươi nhặt được ta đã biết rồi chứ."

 

Ta lười để ý đến hắn. Tiểu cẩu nhi thu lại nụ cười, nhíu mày, mắt nhìn chằm chằm vào vết bầm trên đầu gối ta, cứ như muốn nhìn ra hai cái lỗ vậy.

 

"Ngươi cứ nhất định phải như vậy sao?"

 

Ta nhìn tiểu cẩu nhi đang ngồi xổm bên cạnh chân mình, thuận theo đỉnh đầu hắn mà xoa xoa.

 

Ta nhẹ giọng nói với hắn: "Trong hoàng cung chỉ có hai con đường, bất cứ ai cũng vậy.”

 

"Hoặc là bò lên phía trước, hoặc là chết."

 

5

 

Ngày hôm sau, Bích Vân không biết vì sao lại làm mất trâm cài tóc mà Lệ phi yêu thích nhất, bị đánh mười gậy. Ta lại không rảnh xem náo nhiệt, chỉ vì tiết Vạn Thọ càng ngày càng đến gần, ta bận đến mức muốn ngất đi. Gần như ngày nào cũng chạy đến phủ Nội vụ, còn phải giao tiếp với Trương cô cô quản lý trong cung của Hoàng hậu.

 

Sau khi ta thành khẩn lĩnh phạt, quả nhiên Lệ phi không hề đổi ý. Nàng vẫn giao toàn quyền đối chiếu trong tiết Vạn Thọ cho ta, bản thân chỉ lẩm bẩm đến lúc đó mặc y phục gì mới có thể xinh đẹp diễm lệ.

 

Ta mệt mỏi quá, mấy lần đến Tê Vân điện tìm tiểu cẩu nhi đều gục xuống bàn ngủ gật. Đôi khi tỉnh dậy mới phát hiện mình đã được khiêng đến giường trong phòng nhỏ, trên người không biết được đắp chăn lấy từ đâu. Tuy nhiên, một lần giật mình tỉnh giấc, lại phát hiện tiểu cẩu nhi đang nhìn chằm chằm vào ta.

 

Hắn vẫn cười mỉm nhưng đồng tử lại đen nhánh như sương mù.

 

"Ban ngày ngươi đi đâu? Trên người dính mùi gì vậy?"

 

Ta ngửi ống tay áo, không ngửi ra mùi gì.

 

"Mũi chó sao? Làm sao ta lại không ngửi thấy."

 

Tiểu cẩu nhi thâm ý sâu xa nhìn ta một cái, "Mùi thuốc bắc."

 

Ta bừng tỉnh đại ngộ.

 

"Hôm nay gặp Thái tử ở Phượng Nghi cung, hắn đi vấn an Hoàng hậu nương nương."

 

Thái tử từ nhỏ đã không khỏe, nghe nói là bị bệnh từ trong bụng mẹ, ngày ngày dùng dược liệu quý giá để bồi bổ. Con nối dõi của Hoàng đế thưa thớt, trong cung chỉ có ba vị hoàng tử.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Mẫu phi của Nhị hoàng tử là Quý phi nương nương điên điên khùng khùng, kéo theo Nhị hoàng tử cũng không ai hỏi han đến; Tam hoàng tử vừa tròn một tháng, tuổi vẫn còn nhỏ. Cho nên Hoàng đế cũng đặt nhiều kỳ vọng vào Thái tử, nhân sâm linh chi không cần nghĩ cứ như vậy mà đưa đến chỗ Thái tử. Không ngờ ta chỉ gặp Thái tử một lần đã lây dính mùi thuốc.

 

Cũng không biết nên nói Thái tử quả thực bị dược liệu ngấm vào người hay là mũi của tiểu cẩu nhi quá thính.

 

Tiểu cẩu nhi đột nhiên lại lên tiếng hỏi: "Lý Kiêu, ngươi thấy Thái tử là người thế nào?"

 

Ta nhướng mày, bê ra đánh giá của triều đình đối với Thái tử.

 

"Ôn lương cung kiệm, tri lễ minh đức."

 

"Bệnh tật tới mức dùng thuốc lâu như vậy, Hoàng đế đi tuần phương Nam cũng không mang theo hắn." Tiểu cẩu nhi cười kỳ quái, "Ta thấy người này khiêm cung bên ngoài, bên trong âm độc."

 

Ta liếc mắt nhìn hắn, "Ăn nói cho cẩn thận."

 

6.

 

Cùng ngày Vạn Thọ, trong cung điện náo nhiệt vô cùng. Ngoài các phiên thuộc quốc phái sứ thần đến triều cống, ngay cả Tĩnh Vương mười năm chưa từng vào kinh cũng đến chúc thọ Hoàng đế.

 

Ta đứng ngoài điện Lân Đức kiểm tra cống lễ, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một mảng bóng tối. Một nam nhân thân hình cao lớn đứng trước mặt ta, mặt mày hắn tuấn lãng, cử chỉ tao nhã. Nhưng ta biết vị vương gia thoạt nhìn ôn hòa này, thật ra là sát thần khiến Bắc Cảnh nghe tin đã sợ mất mật.

 

Ngay cả Yến Châu nơi dân phong cứng rắn, dữ dằn cũng trở nên yên bình dưới sự cai trị của hắn.

 

"Lý..."

 

"Nô tỳ Thu Thiền bái kiến Tĩnh Vương gia. Vương gia gọi nô tỳ có việc gì sao?"

 

Ta cúi đầu, cung kính hành lễ với người đối diện.

 

Đối phương dừng lại một chút, mới mở miệng nói: "Hơi men có chút bốc lên, ra ngoài hóng gió một lát.”

 

"Bây giờ ngươi đỡ bản vương về đi."

 

"Vâng."

 

Ta cúi đầu ngoan ngoãn đỡ lấy cánh tay của Tĩnh Vương, hắn nắm chặt cánh tay ta, nhét thứ gì đó vào trong tay áo ta. Gần đến sảnh yến tiệc, Tĩnh Vương đột nhiên lên tiếng.

 

"Bản vương ở Yến Châu thiếu một thị nữ quản sự trong vương phủ. Nếu ngươi bằng lòng, lúc đi có thể đi cùng ta.”

 

"Tuy Yến Châu lạnh hơn kinh thành nhưng lại càng rộng lớn, cũng tự do hơn."

 

Hắn như có điều suy nghĩ, "Quên lãng thường khó hơn là nhớ."

 

"Tạ ơn Vương gia yêu mến. Chỉ là nô tỳ không hiểu lời Vương gia nói.”

 

"Nô tỳ ở trong cung đã quá lâu, sớm đã quen với cuộc sống như vậy, không nói đến chuyện quên hay không quên."

 

Tĩnh Vương thở dài một hơi, không nói gì nữa.

 

Đợi hắn ngồi xuống, ta liền quy củ đứng ở một góc sảnh yến tiệc, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không nhìn xung quanh dù chỉ một chút.



 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com