Tống Ngôn hoảng hốt. Đời trước vào thời điểm này, cảm tình giữa chúng ta vẫn còn tạm ổn.
Hắn nhắm mắt lại, nói chỉ cần ta không cản hắn rước Cố Dao vào cửa, về sau tự nhiên sẽ đối xử t.ử tế với ta.
Tạ Bảo Châu ta đâu thiếu cái “tử tế” của hắn!
Ta muốn hắn phải giống như con chó, ngoan ngoãn vẫy đuôi trước ta mà cầu xin!
Nếu hắn không muốn làm phu quân cho t.ử tế, vậy thì làm ch.ó của Tạ Bảo Châu ta cũng được!
3
Ngày đại hôn, khách khứa đầy cửa.
Tiêu Quyết, Thẩm Hoài và Tạ Thiếu Hoàn cũng đến, điều này nằm trong dự liệu của ta.
Bốn người bọn họ quan hệ cực tốt, lại có dây mơ rễ má, không đến mới là chuyện lạ.
Ta cố ý ăn vận lộng lẫy, vừa xuất hiện, ánh mắt của mọi người lập tức đổ dồn về phía ta.
Trừ ba người kia.
Tiêu Quyết thâm trầm hiểm độc, chỉ nhàn nhạt liếc ta một cái rồi dời mắt. Hắn vốn không gần nữ sắc, nhất tâm tranh đoạt hoàng vị.
Thẩm Hoài thì chẳng có nhiều tâm tư như vậy, giấu cảm xúc không giỏi.
Ánh mắt hắn hiện rõ vẻ kinh diễm, phải nhìn ta một lúc mới chịu dời đi.
Còn Tạ Thiếu Hoàn thì còn kiêu ngạo hơn cả ta.
Hắn chẳng buồn nhìn ta lấy một cái, khóe môi luôn mang theo nụ cười như có như không đầy châm biếm.
Hắn tự cho mình thanh cao, rất xem thường dáng vẻ “háo sắc” của đám khách khứa trong vườn.
Tống Ngôn dường như lần đầu ý thức được ta được hoan nghênh đến vậy, giận đến mức phải thở dài một hơi, hàm răng nghiến đến sắp vỡ.
Ta làm bộ như không biết, vô tình kéo giãn khoảng cách với hắn, khóe mắt như vô ý lại như hữu ý liếc sang ba người kia.
Mặt Tống Ngôn đen thui, màu đỏ thẫm của lễ phục càng khiến sắc mặt hắn tối hơn.
Hắn bá đạo kéo tay ta, tuyên bố chủ quyền:
“Phu nhân, hôm nay vất vả rồi.”
Ta dùng chút tâm cơ giật tay ra nhưng Tống Ngôn càng nắm chặt hơn, giống hệt như khi ta đối diện người trong lòng thì vừa lúng túng vừa bất an.
Phượng mâu hắn khẽ nheo lại, cẩn thận quan sát ba người trước mặt.
Hắn không xác định được người trong tranh rốt cuộc là ai.
Còn ta cũng chẳng chắc, ai mắc bẫy thì chính là người ấy.
Giờ lành sắp đến, Tống Ngôn vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không buông.
Đám tôi tớ thúc giục mấy lần mà hắn vẫn không thả, ánh mắt cũng không rời ba nam nhân kia, khiến bọn họ đều hoang mang không hiểu gì, lại không tiện mở miệng hỏi.
Ta cố nén nụ cười, giả vờ thuần lương vô tội:
“Phu quân, phải đi nghênh thân rồi.”
Tống Ngôn: “……”
4
Khi rước dâu trở về, Tống Ngôn vừa bước vào liền trông thấy ta dặn dò hạ nhân nấu riêng cho Thẩm Hoài một bát cháo trắng.
Thẩm Hoài nhìn ta. Tống Ngôn cũng nhìn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà mối thúc giục đã qua giờ lành rồi nhưng Tống Ngôn như thể chẳng nghe thấy, đứng yên tại chỗ, khóe mắt dán chặt vào bát cháo trắng trong tay ta.
Ta làm như không biết, mỉm cười dịu dàng đưa bát cháo cho Thẩm Hoài.
Truyện được đăng trên page Ô Mai Đào Muối
Ai mà ngờ được thiếu niên tướng quân oai phong, áo giáp sáng ngời, đ.á.n.h đâu thắng đó, mỗi lần chinh chiến trở về lại ăn không vào gì, chỉ có thể uống cháo trắng.
Ta cũng “không biết”.
Chuyện này là kiếp trước ta vô tình nghe được Tống Ngôn kể cho Cố Dao như một câu chuyện vui, để dỗ nàng ta đang vì ta m.a.n.g t.h.a.i mà không vui.
Tất nhiên ta không nên biết.
Nhưng ta biết rồi, vậy thì chắc chắn là ta đã cố ý hỏi thăm… hoặc là có người thân cận nói cho ta biết.
Là ai nhỉ? Khó đoán thật.
Ta bưng bát cháo, nhẹ nhàng cụp mắt.
Khi đầu ngón tay chạm vào lớp men lạnh, ta như giật mình ngẩng lên, vừa khéo bắt gặp ánh mắt Thẩm Hoài.
Ánh mắt dịu dàng mang theo quan tâm, rơi thẳng vào đáy mắt hắn.
Khi hắn nhận lấy bát cháo, ta nhỏ giọng dặn:
“Ta có cho đường, ngươi uống chậm thôi, cẩn thận nóng.”
Nếu biết hắn uống cháo là tình cờ, thì cho đường chính là cố ý.
Thiếu niên kiêu ngạo bất kham ấy… lại rất rất thích đồ ngọt.
Nhưng cả nhà hắn vì quốc gia giang sơn mà táng thân nơi sa trường, chỉ còn lại mình hắn cô độc.
Không còn ai nói “cẩn thận nóng”, không còn ai nhớ hắn thích bỏ đường vào cháo.
Hắn ép mình thành một tướng quân bất khả xâm phạm, tướng quân không thể sợ khổ, không thể sợ mệt, không thể sợ máu; không thể thích những thứ trẻ con thích.
Hắn là người lớn, phải làm chuyện người lớn, ăn đồ ăn của người lớn.