Chỉ là viên minh châu ta đeo trên cổ quá nhỏ, hoa văn trên đó nếu không nhìn thật kỹ thì rất khó phát hiện. Chỉ những người đã từng nhìn thấy gia huy của Hoàng hậu mới có thể nhận ra, bằng không thì cũng chỉ cho rằng đó là những vết nứt tự nhiên của viên châu mà thôi.
Chính vì sự sơ suất này mà vợ chồng Lâm phủ đã để cho viên minh châu đó theo ta suốt bao nhiêu năm trời.
Cuối cùng, bà bà nhẹ giọng nói:
“Cho dù con không phải là công chúa, thì con vẫn là phu nhân của tướng quân. Ta cũng phải vì Cửu An mà bảo vệ cho con.”
“Ta đã từng nghe Cửu An kể về chuyện con chế hương gửi đến Nam Cương. Ngay từ ngày thành thân, ta đã nhìn ra con là một người thông minh, biết nhìn xa trông rộng.”
“Ta làm như vậy cũng là vì tướng quân phủ.”
Sau khi mẫu hậu nhận lại ta, tất nhiên không thể tránh khỏi việc phải tuyên cáo rộng rãi cho thiên hạ biết.
Phụ hoàng còn muốn ban cho ta một phủ công chúa riêng, các loại ban thưởng cũng nhiều vô số kể. Nhưng ta đều lần lượt từ chối, chỉ xin phụ hoàng đổi những phần thưởng đó thành lương thảo để gửi đến Nam Cương.
Kiếp trước, tướng quân tuy đã giành được thắng lợi, nhưng cái giá phải trả cũng vô cùng thảm khốc.
Khi đó đúng vào mùa đông khắc nghiệt, khắp nơi đều xảy ra tuyết tai, ngay cả vùng Nam Cương vốn ấm áp cũng hiếm khi thấy có tuyết rơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Các tướng sĩ phải chịu đựng sự hành hạ của giá rét, trong khi ngân khố quốc gia lại phải chi dùng phần lớn để cứu trợ thiên tai, khiến cho số lương thảo gửi đến Nam Cương vốn đã ít ỏi lại càng thêm eo hẹp.
Lúc ấy, Lâm Vãn Uyển đang quản lý việc tiền bạc trong phủ, dưới tay nàng ta, quân lương phát cho các tướng sĩ đã bị cắt xén mất một nửa.
Trong trận chiến cuối cùng, các tướng sĩ trong tình trạng thiếu thốn lương thực và quần áo ấm đã phải liều mình chiến đấu mới có thể giành được thắng lợi.
Kiếp này, ta nhất định sẽ dốc toàn lực để tránh cho cảnh tượng bi thảm đó lặp lại.
Lời thỉnh cầu của ta được trình lên triều đình, phụ hoàng hết lời khen ngợi ta biết nghĩ cho gia quốc, thực sự có phong thái của một công chúa.
Sau khi phân gia với nhà họ Lâm, ta đã dùng toàn bộ số tiền bạc tích góp được từ việc chế hương bao năm qua, lại thêm phần thưởng mà phụ hoàng ban tặng, tất cả đều đổi thành lương thảo gửi đến Nam Cương.
Ba ngày sau, ta nhận được thư từ tướng quân.
“Niệm Hảo, thê tử của ta. Nghe tin nàng đã nhận lại được người thân, ta xin thành tâm chúc mừng. Lại càng cảm phục tấm lòng đại nghĩa của công chúa, khiến cho vi phu thực sự cảm thấy hổ thẹn.”
Dưới dòng ký tên, chàng đã gạch đi chữ “thần”, rồi lại gạch tiếp cả chữ “phu”, cuối cùng chỉ để lại mấy chữ “Sở Cửu An kính bái”.
Ta hiểu rõ sự băn khoăn trong lòng chàng. Chàng từ trước đến nay vốn không quen xu nịnh những kẻ quyền quý, cho dù ta là nữ nhi của Lâm gia hay là công chúa, đối với chàng đều chỉ là thê tử của chàng mà thôi.