Trăng Sáng Dịu Dàng

Chương 3



Ta nói:

 

“Vài năm trước ta từng xem một quẻ, tiên sinh nói tuy thân phận ta thấp kém, nhưng bát tự lại vượng phu, ai cưới ta thì sẽ gặp nhiều may mắn, cầu gì được nấy…”

 

Nịnh nọt, lấy lòng, những điều này ta rất giỏi, muốn cải mệnh thì phải biết cúi đầu.

 

Nhưng dù ta học theo mấy ông thầy bói mù nơi phố chợ mà nói đến khô cả miệng, Tạ Trì Yến vẫn chẳng phản ứng gì.

 

Chuyện đến nước này, ta đành phó mặc cho số trời.

 

Ta khẽ thở dài: 

 

“Thật ra là ta cố ý không ném cho hắn. Ta… không muốn gả cho hắn…”

 

Tạ Trì Yến thu ánh mắt lại, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên vách xe.

 

Nghe tiếng bánh xe lại bắt đầu lăn bánh, ta mới nhẹ nhàng thở ra.

 

Lúc nhỏ, ta cùng mẫu thân sống nơi phố chợ, mẫu thân ta ban đêm phải đến các tự trạch giàu có biểu diễn múa để kiếm chút bạc, mà số bạc đó lại bị quản sự lấy đi hơn hai phần ba, còn phải nhẫn nhục chịu đựng.

 

Nhưng chẳng còn cách nào khác, mẫu thân sức khoẻ yếu, không đi múa thì ngay cả thuốc cũng không có mà uống.

 

Lúc đó ta chỉ mới mười tuổi, trong lòng đã thầm hạ quyết tâm – phải kiếm thật nhiều tiền để mẫu thân được sống cuộc đời sung sướng.

 

Nhưng thế đạo này, đối với nữ nhân thì lại khúc khuỷu gập ghềnh hơn người ta nhiều. 

 

Con đường sống dành cho nữ nhân vốn đã chẳng nhiều.

 

Mẫu thân không cho ta học múa, ban ngày ta ra phố tìm việc lặt vặt. 

 

Nhưng mấy ông chủ chê ta sức yếu, chuyển hàng chậm, nên ngay cả việc lặt vặt cũng chẳng có.

 

Ta đành phải đi ăn xin cùng lũ trẻ khác, nịnh nọt nói vài lời dễ nghe. 

 

Nhưng không phải lúc nào cũng xin được tiền.

 

Dần dà, ta phát hiện lời hay không tác dụng, chi bằng nói thật, ví như ta muốn mua bánh nướng cho mẫu thân ăn, muốn dành tiền mua cho mẫu thân một chiếc trâm…

 

Thường thì những người không thích lời đường mật sẽ cho ta vài đồng xu.

 

Điều quan trọng nhất là phải đoán được sở thích của người đối diện.

 

Lòng ta dần yên ổn lại. 

 

Bên ngoài, Tào Cảnh Hành dường như đã nhìn thấy xe ngựa, hỏi tiểu đồng: 

 

“Xe của Tạ phủ sao lại tới đây?”

 

Sau khi bị Tào Cảnh Hành mắng, tiểu đồng không dám nhắc tới ta, chỉ kính cẩn đáp: 

 

“Tạ công tử nhận được tú cầu, cùng… Nguyệt cô nương đó đến phủ Trưởng Công chúa để tạ ơn.”

 

Xe ngựa rẽ sang một hướng khác, tiếng nói bên ngoài cũng dần không nghe thấy nữa.

 

6

 

Tạ gia hành động rất nhanh, vừa mới từ phủ Trưởng Công chúa tạ ơn ra, sính lễ Tạ gia đã đưa tới Trần gia vô số rương gỗ chồng hai tầng đầy kín sân trước.

 

Trong thời gian ngắn thế này mà đã chuẩn bị được, xem ra là sớm đã có sẵn từ trước rồi.

 

Lúc ta bước vào cửa, quản gia đang vui vẻ kiểm kê, vừa thấy ta liền chạy vội ra đón, khom lưng cúi đầu: 

 

“Ôi, tiểu thư về rồi ạ!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thấy ta về, đám nha hoàn và hạ nhân cũng buông việc xuống, đến chào ta.

 

Ngay cả phụ thân ta trên bàn ăn cũng gắp cho ta một đũa thức ăn, thậm chí còn có thêm một món mà ta thích, chuyện này trước giờ chưa từng xảy ra.

O Mai d.a.o Muoi

Trước đây ta chỉ có thể ăn cơm trong phòng mình, toàn là đồ ăn thừa trên bàn, qua tay đám nha hoàn hầu hạ thì đã chẳng còn lại gì ngon, chỉ là vài cọng rau sót lại.

 

Chỉ nửa ngày thôi, ta đã cảm nhận được sự tử tế và thân tình mà nửa đời trước chưa từng có.

 

Có thể với tiểu thư nhà thế gia thì đây chẳng là gì, nhưng với ta, đó là ngọn núi cao mà ta và mẫu thân chưa từng dám mơ tới.

 

Có lẽ sợ đêm dài lắm mộng, lễ cưới được định vào ngay hôm sau. 

 

Hỷ phục các thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần thợ may sửa lại một chút theo số đo của ta là được. 

 

Trần phủ vì thế cũng trở nên luống cuống.

 

Thực ra phụ thân ta cũng chuẩn bị cho ta một ít của hồi môn, nhưng là để gả cho Tào Cảnh Hành, đạm bạc đến mức ngay cả Tào gia vốn sống tằn tiện cũng phải chê cười, huống gì là Tạ gia, một danh môn vọng tộc.

 

Thế nên chỉ có thể dùng hồi môn của Trần Ngọc Huyên để đưa ta lên kiệu hoa.

 

Khác với những cô nương khác khi xuất giá, ta không có lời chúc phúc hay lưu luyến, chỉ có ai nấy mang tâm tư riêng, đầy toan tính.

 

Phụ thân ta tươi cười đối mặt với quản sự Tạ phủ đến đón dâu, cố gắng nhờ vả Tạ gia để được che mát.

 

Trần phu nhân thì tính toán xem tổn thất bao nhiêu hồi môn, lát nữa sẽ cãi nhau với phụ thân ta ra sao.

 

Ngồi trên kiệu hoa, Trần phủ dần lùi xa, Tạ phủ ngày càng gần.

 

Ta chưa từng nghĩ, thành thân lại phiền phức đến vậy.

 

Trước kia khi bàn chuyện cưới gả với Tào Cảnh Hành, cũng có nói qua các bước lễ nghi, nhưng Tào gia hờ hững, Trần phủ cũng chẳng quan tâm, nên cái gì giản lược được là giản lược.

 

Dù theo đúng quy trình của một tiểu thư nhà thế gia bình thường thì cũng không ai rầm rộ như Tạ gia.

 

Như thể sợ cả kinh thành không biết, Tạ Trì Yến cuối cùng cũng cưới được thê tử rồi.

 

7

 

Đến khi vào phòng tân hôn, ta đã mệt rã rời lại đói lả, hương thơm từ bánh điểm tâm trên bàn cứ len lỏi vào mũi, dụ dỗ cơn thèm ăn của ta.

 

Ta ăn đến miếng thứ ba thì cửa đột nhiên bị đẩy ra.

 

Ta không ngờ Tạ Trì Yến lại quay về nhanh đến vậy, tay chân luống cuống giấu miếng bánh ăn dở lại vào đĩa.

 

Lúc ta mới đính hôn với Tào Cảnh Hành, Tào gia tổ chức tiệc gia đình. 

 

Vì không có tiền thuê người hầu dư dả, ta phải tự xoay xở từ sáng đến tối, cả ngày không được ăn gì. 

 

Đến tiệc tối đói không chịu được, ta mới cầm lấy một miếng bánh.

 

Chưa ăn xong, Tào Cảnh Hành đã viện sách viện vở ra mắng ta không biết lễ giáo, làm mất thể diện Tào gia, như thể ta không phải đang ăn bánh mà là đang cắn vào long thể nhà họ vậy.

 

Ta biết mình xuất thân thấp kém, không hiểu phép tắc của danh môn thư hương. 

 

Giờ Tạ gia còn quyền thế hơn Tào gia, chắc chắn lễ nghi càng nhiều, quy củ càng lớn.

 

Không biết Tạ Trì Yến có hối hận vì đã cưới ta không?

 

Nghĩ vậy lòng ta có chút ngẩn ngơ. 

 

Đến khi Tạ Trì Yến ngồi xuống cạnh bàn rót nước uống, ta mới vội vàng lấy tay áo quét sạch vụn bánh trên bàn xuống đất.

 

“Ta không đói…”