Văn án:
Tào gia nghèo nàn, phụ thân sợ muội muội phải chịu khổ nên liền đổi lại, gả ta, đứa con riêng không mẫu thân đi thay .
Tào Cảnh Hành không thích ta, hắn còn khinh là con của một vũ cơ, lại lớn lên nơi phố chợ, mang theo một thân tật xấu.
Ta dùng tiền riêng của mình lo liệu trên dưới cho hắn, chẳng bao lâu sau hắn đã được thăng làm giám viện, vậy mà lại nói ta làm mất phong cốt của Tào gia.
Gia sản Tào gia do quản lý lỏng lẻo mà tổn thất không ít, ta đành đi đường khác mong kiếm thêm chút bạc, nhưng hắn lại bảo ta toàn mùi tiền, không xứng với dòng dõi thư hương của Tào gia.
Khó khăn lắm mới đợi được đến ngày định thân.
Tào Cảnh Hành lại rời đi sớm, bắt ta ném tú cầu cho một tên tiểu đồng, hắn nói dù sao cũng chỉ là làm cho có lệ.
Kỳ thực , ta biết hắn rời đi là bởi Tôn tiểu thư mà hắn ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng đã gật đầu, hắn chẳng cần phải giả vờ giả vịt với một đứa con riêng không thể lên mặt bàn như ta nữa.
Cũng tốt thôi, vì tú cầu của ta cũng chẳng định ném cho hắn.