Chuyện này vừa xảy ra, cả Hẻm Điềm Thủy liền như vỡ tổ.
Ai chẳng biết nhà họ Giang bán đậu phụ thanh bần, trưởng bối nhà họ Giang sớm đã qua đời, chỉ còn lại một cặp tỷ đệ nương tựa lẫn nhau.
Tỷ tỷ Giang Ánh là người tính tình đanh đá, nếu có ai mua đậu phụ nhà nàng mà thiếu nợ không trả, chắc chắn sẽ bị chặn ở góc phố mắng cho ba ngày ba đêm không ngớt.
Đệ đệ Giang Chiếu lại là người tính tình điềm đạm, trông cũng khá, chỉ tiếc là người câm.
Hắn dù đã đến tuổi thành hôn, nhưng các cô gái xung quanh khi nói chuyện cưới xin đều né tránh nhà hắn.
Một gia đình nghèo hèn như vậy, ai lại chịu gả con gái đi chịu khổ?
Cha ta chính là một ngoại lệ.
Nương ta đương nhiên là người đầu tiên không đồng ý.
Không vì điều gì khác, chỉ riêng việc người nuông chiều ta lớn lên, đã không phải là để đưa ta đi làm một người làm đậu phụ phải lộ mặt ra ngoài.
Trong tính toán của người, cô nương mắt sáng răng trắng, đẹp đến chim sa cá lặn của người, dù là công tử nhà quan huyện cũng xứng.
Làm sao có thể lưu lạc đến mức phải gả cho một người câm bán đậu phụ?
Nhưng mặc cho người cầm cây d.a.o chặt xương băm chặt đến kêu lách tách, cha ta vẫn không thay đổi chủ ý.
"Nhà tốt? Thế nào là nhà tốt? Nhà phú thương họ Tống ở thành Đông, hay nhà quan Thị Lang họ Triệu ở thành Tây?"
"Nàng có biết, ngưỡng cửa của những nhà hào môn đó cao đến nhường nào không? Dù có bẻ gãy xương sống của nàng và ta xếp chồng lên nhau, cũng chẳng với tới. Thanh Hà nhà chúng ta nếu gả vào nhà như vậy, liệu có làm chính thất được không chưa nói, nhất định sẽ phải chịu khổ."
Nương ta há miệng, nhưng không nói được lời nào phản bác.
Người cúi mắt nhìn, thấy nền đất gồ ghề; ngẩng đầu lên, thấy mái ngói bị mẻ một góc nhỏ.
Còn ta mặc bộ váy màu cánh sen nhạt, trông lạc lõng.
Nhưng dù có lạc lõng đến đâu, cũng không thay đổi được sự thật ta là một cô nương quê mùa thôn dã.
Cha ta khác với nương, những thứ nương ngày ngày lẩm nhẩm bên miệng nào là "mệnh cách", nào là "tôn quý".
Trong mắt ông, đó chính là mơ mộng giữa ban ngày.
Bởi vậy, theo lý lẽ của ông, con gái nhà bán thịt, thì nên xứng đôi với người trồng rau, với tiểu thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tệ hơn nữa, xứng với Giang Chiếu bán đậu phụ cũng được.
Dù sao thì, đậu phụ hầm thịt là ngon nhất.
Vả lại, ngày sau ta nếu ở nhà họ Giang bị ức hiếp, chỉ cần kêu lên một tiếng, nương ta liền có thể xách d.a.o chặt xương chạy đến phân xử thay ta.
Điều này trong mắt cha ta, chính là hạnh phúc tột cùng rồi.
3
Chuyện hôn sự của ta và Giang Chiếu chuẩn bị rất nhanh.
Nương ta tuy ngày thường trông có vẻ đanh đá, nhưng gặp chuyện lớn, cũng luôn nghe theo cha ta.
Huống hồ, đây là chuyện cả đời của ta, người không dám tin lệch sang lão thầy bói kia nữa.
Dù sao thì phụ nữ không giống đàn ông, một khi chọn sai lang quân, đó là chuyện bóc da bóc thịt.
Ba ngày sau, tỷ muội nhà họ Giang mang đến sính lễ.
Ngoài canh thiếp hôn sự và chim nhạn thông thường, họ còn cố ý thêm vào rất nhiều thứ khác.
Tám tấm vải tốt, sáu con gà con vịt, sáu thạch gạo kê, thậm chí còn có một gói hạt tiêu nhỏ.
Đồ vật chất đầy một góc chính đường, Giang Ánh đứng dưới hiên nhà nói chuyện cùng nương ta.
"Trong nhà không có trưởng bối bàn bạc, cũng không biết những thứ này có đủ không, nếu có chỗ nào không thỏa đáng, còn mong thím nói với con, đừng để Thanh Hà phải chịu ấm ức."
Nàng một phen lời nói thẳng thắn, đừng nói cha ta, ngay cả nương ta vốn không hài lòng lắm với mối hôn sự này, cũng nở vài nụ cười.
Những thứ này sao có thể không đủ? Ta từng thấy cảnh nhà khác trong hẻm nhận sính lễ, xa vời lắm mới sắm sửa nhiều đồ như vậy.
Dù ta bị nương nuôi dưỡng đến kén chọn, trong lòng cũng hiểu rõ sự nặng nhẹ trong chuyện này.
Giang Ánh đang nói chuyện với cha nương ta trong chính đường, ta ngồi trong buồng trong, nhìn qua khe cửa sổ nhỏ, quan sát Giang Chiếu đang đứng trong sân.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Hắn mặc bộ y phục vải thô còn khá mới, gượng gạo đứng ở góc sân, không nhìn rõ mặt, nhưng vô cớ khiến người ta cảm thấy hiên ngang.
Giống như tre xanh trong rừng, lại giống như cây chống cửa ban đêm.
Tóm lại là khiến người ta cảm thấy yên tâm, cũng khiến người ta chẳng nổi lên chút gợn sóng ghét bỏ nào.