Trăng Mờ

Chương 36



 

“Hạ, Hạ…”

 

Tú nhào tới nắm lấy cổ tay cô Năm, lúc này dù Hạ đang bận ngạt thở nhưng vẫn có thể nhìn thấy chiếc vòng trên tay Tú phát sáng. Ngay sau đó, trên những đầu ngón tay của Tú ló ra móng vuốt, móng vuốt cắm sâu vào cổ tay cô Năm một cách dứt khoác và không thương tiếc. Hạ thấy đau dùng cô Năm, sợ rằng lần này cô Năm tàn phế luôn rồi.

 

“Mày không thả cô ấy ra, hôm nay tau sống mái với mày.”

 

Tú lạnh lùng nói, cô Năm đột nhiên nở một nụ cười quái dị rồi nói: “Trừ phi mày bỏ làm người thì may ra mới đấu lại với tau.”

 

Vừa dứt lời, cô Năm kề luôn vào cổ Hạ định cắn. Mẹ ơi, Hạ toát mồ hôi hột, may mà Tú đã không để chuyện đó xảy ra. Tay Tú rụt khỏi cổ tay cô Năm, sau đó dứt khoác vặn cổ cô Năm ngược về phía sau. Cả cô Năm và Hạ đều trợn trắng hai mắt, không biết cô Năm trợn vì cái gì nhưng Hạ trợn vì quá hãi hùng.

 

Cô Năm bị vặn cổ về sau, nhất thời thất thế, bị Tú một cước đá văng ra ngoài bậu cửa. Tú nhanh chân chạy theo, định đóng cửa lại nhưng đóng hụt. Cô Năm bây giờ hoàn toàn bị con quỷ kia ám xác, cô đang vặn cái đầu của mình trăm tám mươi độ về vị trí cũ, sau đó bò trên sàn nhà với cái tướng vô cùng khó coi. Tú khựng bước chân, cô Năm nhìn Tú rồi nở một nụ cười đắc ý nói: “Tau đã bỏ rồi, trừ phi mày bỏ làm con người.”

 

Tú yên lặng chốc lát, cô như đang đấu tranh tư tưởng. Hạ vẫn chưa hiểu lắm, cô tưởng rằng Tú muốn làm người là chuyện rất bình thường ấy chứ, hay là Tú đang tiếc mối nhân duyên làm mẹ con với cô Năm. Cũng phải, dù sao Tú cũng là một con ma hiền có linh tính, được cô Năm yêu thương bảo bọc những hai mươi năm sao có thể không động lòng cơ chứ.

 

“Ha ha ha. Mày do dự rồi sao, hóa ra mày cũng tham làm con người tới như vậy. Nhưng trên đời đâu cho mày được hời như vậy chứ, mày muốn gì, mày muốn ai. Cả hai mày chỉ được chọn một việc, hoặc là làm con người, hoặc là trở về làm quỷ sông. Nếu như mày từ bỏ làm việc cho tên đó, tau sẽ trả xác mẹ mày lại cho mày, nhưng từ đây mẹ con mày không được nhúng tay tham gia vào việc của bọn tau nữa. Nếu như mày từ bỏ làm người, vậy thì hãy hiện nguyên hình đi, sau đó mới có tư cách đấu với tau.”

 

Hạ lúc này vẫn còn ôm cái cổ ngạt thở của mình, nhưng cô lại chẳng dám ho lớn sợ gây chú ý tới con quỷ. Không suy nghĩ nhiều, Hạ đi lên ngang hàng với Tú rồi nói: “Này, chuyện đã mấy trăm năm trước sao vẫn chưa chịu bỏ qua?”

 

“Tiện nhân, mày có cách gì nói chuyện với cậu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Nghe con quỷ nói như thế, giờ suy đoán trong lòng Hạ đã rõ ràng. Tú và Hạ nhìn nhau, Hạ nói: “Hóa ra đúng là mày à nhóc. Tại sao sau khi g.i.ế.c tau rồi mày vẫn lang thang làm quỷ vậy nè?”

 

Con quỷ vẫn chứng nào tật nấy, nghe người khác hỗn hào với mình thì tức lắm, nó không nói câu nào, bổ nhào luôn vào người Hạ. May mà Tú phản ứng kịp nên đỡ cho Hạ một cú, kết quả là lưng Tú bị rách một đường, m.á.u tươi bắt đầu chảy xuống. Hạ thấy tình thế không ổn, thế là kéo Tú chạy luôn ra ngoài. Ai mà ngờ được, bên ngoài bây giờ khung cảnh càng đáng sợ hơn.

 

Xung quanh bây giờ chẳng còn lấy một ngôi nhà nào, tất cả đều biến thành mồ mả. Cái cồn này đã hoàn toàn biến thành bãi tha ma. Càng dị hơn nữa, dưới ánh trăng lờ mờ, Hạ nhìn thấy tất cả nước dưới hồ đều biến thành m.á.u đỏ. Một con quạ bay ngang qua trên đầu họ, bất thình lình lại làm rơi xuống một khúc xương người.

 

“Tú, Tú!”

 

Hạ là người kéo Tú chạy nhưng giờ lại sợ ngang, cô liên tục lắc lắc tay Tú. Tú ngẩng đầu lên trời nhìn một lượt, sau đó chậm rãi nói: “Đừng hoảng! Đây chỉ là ảo giác mà chúng gây ra. Giống như trước đây Hạ đã từng bị, đây đều là viễn cảnh tưởng lai mà chúng muốn biến thành.”

 

“Làm sao bây giờ?”

 

“Từ từ, để Tú nghĩ cách…”

 

Tú đưa tay sờ lên lưng mình, rõ ràng lúc này trên lưng cô không hề có vết thương. Một bầy quạ lại bay qua đầu bọn họ, lần này chúng kêu lên những tiếng lanh lảnh rợn người. Tú đột nhiên như nhận ra điều gì, cô nói: “Đi theo Tú!”

 

Hạ mừng lắm, mặc dù chưa biết có thoát ra được hay không nhưng có người dẫn đường cho mình là mừng rồi. Lần này tới Tú kéo Hạ chạy, hai người chạy một mạch ra bờ sông…

 

“Mẹ kiếp!”