Thế là lại trồi lên, thầy cúng thấy cô trồi lên thì gấp gáp hỏi: “Sao vậy, chúng nó bị làm sao vậy?”
“Ma nước, ma nước kéo chân. Bà có món đồ nào linh thiêng không, cho tôi một cái.”
Ngàn vạn lần Hạ cũng không ngờ được là cũng có một ngày nào đó tay cô cầm d.a.o yểm bùa đi trừ ma thay vì cầm d.a.o phẫu thuật. Mà ngày đó lại chính là hôm nay, đến bất thình lình không được dự báo trước,từ bác sĩ trở thành bà đồng, đúng là một cuộc lột xác ngoạn mục. Nhưng bác sĩ thì cô làm rồi, nhưng cầm d.a.o đi trừ ma là lần đầu cô làm, chẳng biết nên bắt đầu từ đâu cho đúng nữa.
Cầm con d.a.o trên tay, quên chưa kịp hỏi thầy cúng xem có bí quyết gì để dùng nó hay không thì Hạ đã bị những âm thanh dưới nước thúc giục cô lại nhảy xuống nước, chỉ nghe bà thầy cúng nói với theo một câu: “Nếu bùa chú không linh thì cô cắt lấy m.á.u mình nhé.”
Đồng đội kiểu gì thế này, chưa đánh đã thấy nhục chí rồi. Hạ cũng kệ, lặn nhanh xuống nước. Thấy cái đám “thanh niên cường tráng” kia sắp c.h.ế.t chìm đến nơi mà Hạ rầu lắm, cô lấy hết sức lực nội tại hùng hổ cầm d.a.o chặt c.h.é.m tới mấy cái xúc tu kia. Đúng là không có tác dụng, bùa chú gì không cái nào có tác dụng, gặp phải thầy cúng dởm rồi.
Tuy là mấy cái xúc tu kia không làm hại cô nhưng Hạ nghĩ nếu như muốn cứu người thì hơi mệt mỏi đấy. Chặt c.h.é.m mấy lần không được, Hạ bèn ra chiêu cuối, lấy d.a.o cứa luôn vào lòng bàn tay mình. Lấy m.á.u tưới lưỡi dao, cảm giác này giống mấy anh hùng trong phim à nha.
Cứa một cái, m.á.u đỏ từ lòng bàn tay Hạ ứa ra, theo dòng nước trôi ngược lên ngang qua mặt cô. Hạ lần đầu tiên ngửi thấy m.á.u của mình lại tanh tưởi đến như vậy. Cô nhớ cứa có một cái nhẹ mà m.á.u ở đâu lại lắm thế này, Hạ lấy tay quơ quàng trước mặt, tìm lối đi, sau đó lại bơi qua sáp vào mấy con ma nước.
Quả nhiên chiêu này không tệ, sau khi mấy cái xúc tu bị chặt đứt thì bọn ma nước đã rụt đầu về không dám quấy phá nữa. Chặt hết một mớ, Hạ đã thấm mệt, khi cô dùng chút sức lực cuối cùng để trồi lên thì cô lại nhìn thấy bóng dáng Tú đang lặn trong nước ở phía xa xa, sau đó đột nhiên thiếp đi.
Lần này thức dậy, cô lại biến thành một người khác. Ôi sao lại khổ thế này, còn chưa kịp hiểu đã phải chuyển kiếp liên tục thế chứ. Vừa tỉnh lại, Hạ đã nghe tiếng ai nói: “Thưa mợ, mợ đã dậy rồi ạ?”
Nghe kiểu nói chuyện là thấy nghi rồi, Hạ cẩn thận nhìn xuống tay mình, mặc bộ đồ từ thời nào vầy đây trời. Không cần soi gương cũng biết là cô đã nhập vào xác ai nữa rồi chứ không phải là cô. Trang phục cổ của nước Việt ta ngày xưa rất đẹp, chỉ là Hạ dốt văn chương nên cũng không biết diễn tả như thến nào cho hết những cái đẹp này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Cũng không phải lần đầu tiên nhập vào xác người khác nên Hạ cũng giả bộ cho giống, cô quay sang nói: “Ừ, tôi dậy rồi…”
“Mợ, mợ xuống giường đi em giúp mợ chảy tóc.”
Hạ gật gật đầu, đến lúc ngẩng đầu lên định xuống giường thì cô như bị trời tròng tại chỗ. Thánh thần thiên địa ơi, có phải ông trời cố ý trêu đùa con không, đó chính là câu mà Hạ nói thầm trong cơn kinh hãi này. Bởi vì đâu ai xa lạ, người đang đứng trước mặt cô ngay lúc này chính là Tú…
Đây là oan gia ngõ hẹp sao?
Sao vậy nhỉ, nếu như Tú trước đây là người hầu của cô, thì kết quả của cô như thế nào chắc hẳn Tú phải biết chứ, sao lại không biết được?
“Mợ, sao mợ như gặp ma vậy?”
Gặp ma chứ còn gì nữa, Hạ lắc đầu rồi xuống giường đi tới bàn ngồi xuống. Ai mà ngờ đâu, đang định soi thử xem diện mạo của người con gái đã làm nên lời nguyền trăng mờ, gây nên sóng gió một vùng sẽ như thế nào thì Hạ đứng hình lần hai. Trong gương chẳng ai xa lạ, chính là Hạ.
Còn chưa kịp làm quen với thân phận mới thì đột nhiên có mấy người hầu cường tráng đi vào, theo phía sau là một đứa bé trai khoảng mười tuổi gì đó theo sau. Tú thấy thằng nhóc thì sợ mất cả mật, lùi về phía sau Hạ mà trốn. Đây rõ ràng là chưa kịp đọc kịch bản đã phải quay phim, chưa chi đã gặp địch, ai biết xử lí thế nào cơ chứ.
“Con đàn bà hạ tiện kia, hôm nay chẳng có cha tôi ở nhà, mi phải chết.”