Trăng Mờ

Chương 30



“Khoan khoan, mọi người đừng ai đụng vào cái xác.”

 

Hạ từ đâu trong nhà lao ra với cái mồm oang oang làm hai người kia giật thót cả tim. Thấy tình hình có vẻ hơi kì, Hạ đành cười giả lả nói: “Quái dị như vậy chắc chắn là không phải c.h.ế.t bình thường rồi. Mọi người đều là người bình thường đừng tự ý động vào, chúng ta gọi bà thầy cúng đi.”

 

“Hỗn hào, bà thầy con đâu có thể gọi như thế được.”

 

Nghe mẹ quở trách, Hạ cũng không để tâm mà chỉ dạ cho qua chuyện, lại giục mẹ đi nhanh tìm bà thầy cúng. Bà ta nghe xong thì cũng chuẩn bị đồ nghề chạy vội qua nhà Hạ, sau đó lại cứ nhìn Hạ với ánh mắt quái quái. Hạ biết ý, liền nói với mẹ là muốn nói chuyện với bà ta.

 

“Bây giờ làm thế nào, cô có ý kiến gì không?”

 

Nghe thầy cúng hỏi, Hạ chỉ biết lắc đầu nói: “Tôi cũng chịu, chuyện diễn ra nhanh quá ai mà đỡ cho được. Tôi phải ra tận nơi xem thì mới biết được có manh mối gì không. Nhưng bây giờ bà phải tìm cách thuyết phục cha mẹ tôi cho tôi ra đấy xem mới được, nếu không chỉ đành bó tay.”

 

Bà thầy cúng suy nghĩ mấy giây rồi cũng gật đầu đồng ý và đi sang nói chuyện với cha mẹ Hạ. Nhìn mặt bà ta rất là nghiêm trọng, Hạ đoán chắc bà đang dệt thêu câu chuyện gì đó thần bí rồi. Ấy vậy mà cha mẹ Hạ lại tin soái cổ, đồng ý cho Hạ theo đám người ra ngoài xem xác. Cũng chẳng biết đang là tháng nào mà trời âm u hệt như nhật thực, mặc dù Hạ không quan tâm lắm, thừa biết đó chỉ là một hiện tượng thiên nhiên thôi nhưng cũng chẳng dám nói ra. Thời này người ta đâu biết gì về khoa học này kia, họ chỉ tin tưởng mặt trăng nuốt mặt trời thì mặt trời sẽ vĩnh viễn không còn nữa. Nói chung cái lối suy nghĩ này hơi đáng sợ đấy.

 

Đi theo bà thầy cúng là một đoàn người chỉ toàn trai tráng khỏe mạnh, chỉ có Hạ chân yếu tay mềm theo sau, thầy cúng cũng chẳng cho cha mẹ cô theo sợ lo quá lại làm hỏng chuyện. Cả đám người đi dọc theo con kênh dài ra tận họng vàm, đến nơi, ông kia chỉ tay xuống nước rồi nói: “Đó, ở dưới đó. Sáng nay tui đi chày, mà cái chày nó mắc dưới nước nên tui lặn xuống nước gỡ chày. Ngờ đâu cái chày nó vướng vào đầu thằng Tám…”

 

“Thôi ông đi về đi. Già cả rồi, về nhà cho vợ ông yên tâm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thầy cúng đuổi khéo, chỉ sợ ông ở lại mà nói một hồi nữa thì cả đám nhục chí chạy mất dép hết. Mấy chàng thanh niên thân hình thì cường tráng nhưng hình như đều là dân nhát cáy, Hạ có thể nghe thấy tim ông nào ông nấy đập nhanh thình thịch, thậm chí còn có ông nuốt nước miếng ực ực. Hạ dở khóc dở cười, cô nhìn bà thầy cúng bày trận ra cúng một lúc, cảm thấy không ổn, thế là cô bỏ luôn đôi dép, nhảy thẳng xuống sông một cái xùm trước sự ngỡ ngàng ngơ ngác của những người còn lại.

 

“Mau, mau nhảy xuống với con bé. Nó là con gái con đứa, lỡ có bề gì sao sống nổi với cha mẹ nó đây.”

 

Hạ từ dưới nước nhìn lên thấy thầy cúng cuống cuồng sai mấy thằng kia nhảy xuống rồi lặn xuống nước. Nước không sâu lắm, với điều kiện này chưa làm khó được Hạ, cô vừa lặn xuống đã nhìn thấy cái xác liền. Vừa mặt đối mặt với nó, cô thậm chí còn loáng thoáng nhìn thấy cái xác đang mở trân mắt và vẫy gọi cô.

 

Được rồi, những chuyện này là dành cho cô chắc luôn. Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu cô được mấy con ma ưu ái, sợ gì chứ. Bơi lại gần một chút, Hạ đưa tay chạm nhẹ vào cái xác, ai ngờ vừa mới chạm vào Hạ đã nghe thấy tiếng ai nói sau lưng mình: “Còn mơ tưởng sẽ thay đổi được quá khứ ư?”

 

“Ai, ai cứ ra đây đi. Tôi không sợ gì nữa đâu, không phải hù.”

 

Nói thì mạnh miệng thế thôi chứ Hạ đang sợ lắm đây, cô rất sợ phải lù lù chạm mặt với mấy thứ có dình dạng kinh dị. Không dám quay lại, chỉ có thể trời tròng tại chỗ. Mà nghĩ cũng lạ, khả năng lặn dưới nước của cô đâu có siêu được tới mức này, đằng này còn mở miệng nói được nữa chứ. Có tiếng cười khúc khích lanh lảnh vang lên phía sau lưng Hạ, sau đó truyền khắp các nơi xung quanh.

 

Hạ quyết định quay mặt lại xem, dù sao kiểu gì cũng phải đối diện, nhanh còn được ra khỏi chỗ quái quỷ này. Vù một cái, Hạ quay trăm tám mươi độ nhưng sau lưng cô trống trơn không có bất cứ thứ gì, nghi chuyện chẳng lành rồi, Hạ định bơi đi nhưng còn chưa kịp bơi thì đột nhiên cô bị thứ gì đó kéo cả hai chân. Hạ mất đà bị kéo về phía sau, cô cố gắng giãy giụa và quay đầu lại nhìn thử. Cái xác vốn vẫn đang tốt đẹp ngồi xấp bằng kia bây giờ đã biến thành quỷ với nhiều cánh tay và đầu, chính là thứ đó đã kéo chân cô.

 

“Này, nói chuyện nhẹ nhàng không được à. Các người nói chuyện nhẹ nhàng thì c.h.ế.t à?”

 

Hạ vừa vùng vẫy vừa gào thét, tính chửi thêm câu nữa thì cô đã ú ớ không nói nên lời. Ở đâu ra một mớ tóc nhầy nhụa bị nhét vào trong miệng, Hạ tởm lợm muốn nôn nhưng cũng không có cách nào nôn được, cảm giác này đúng là khó chịu đến mức muốn c.h.ế.t quách đi cho rồi.