Thật ra cái cảm giác này cũng thú vị quá ấy chứ, phê lòi, phê ngang chơi đồ…
Một suy nghĩ như thế thoáng qua trong đầu Hạ, sau đó cô vội vã quan sát, không thể để cảm giác phê pha kia kiểm soát tình hình được. Đám người trên bờ dây dưa không dứt, dường như là hai người kia đang chống cự dữ lắm, nhưng ngay sau đó, cả hai đều bị đ.â.m cho mấy nhát dao. Người con gái gục xuống trước, cô ấy ôm bụng đầy m.á.u của mình, vẻ mặt đau đớn vô cùng. Người con trai cũng bị đâm, nhưng mà anh ấy không có vẻ đau đớn như cô gái hoặc anh đang cố nén đau cúi xuống đỡ cô gái.
Lúc này Hạ lại thoáng giật mình, hai người họ đều trông rất đẹp, nhưng mà bọn họ cũng…rất giống nhau. Không phải rất giống nhau, mà là trông giống nhau y chang. Vậy ra họ là anh chị em sinh đôi.
Úi chưa chi mà đã bị xô xuống sông rồi.
“Khụ, khụ,…”
Hạ “sặc nước” tỉnh lại, cô bây giờ đang ngồi trong góc nhà, mọi người đều đang bận rộn loay hoay mỗi người một việc. Cô bây giờ không biết là mình đang tỉnh hay mơ nữa, nhưng cô không có ý định véo má mình đâu. Người cô đúng là hơi đau nhức một chút, cô chống tay ngồi dậy đi tìm mẹ con cô Năm thì thấy Hạ đang đứng chỉ huy mọi người làm việc, cụ thể là hạ cái quan tài nhỏ kia xuống huyệt.
“Tú, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Hạ đi tới kéo tay Tú vừa hỏi, Tú quay lại nhìn Hạ với ánh mắt rất “lạ” rồi nói: “Tú có thể tin Hạ không?”
“Tú nói vậy là sao, sao Tú lại không thể tin Hạ. Hạ đã làm gì nên tội chứ, Hạ chẳng qua chỉ là một nạn nhân từ đâu đến đây để rồi bị cuốn vào chuyện này mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hạ hoang mang ngơ ngác, cô oan ức không biết tìm lời nào thích hợp để rửa nỗi oan của mình, nhưng Tú chỉ lạnh lùng nhìn cô rồi nói: “Thủ phạm hay là nạn nhân tự Hạ hiểu rõ. Hạ nói mình bị oan ức, bị cuốn vào, nhưng thực tế những người ở đây đều chưa thấy được Hạ oan ức chỗ nào.”
Hạ câm nín trân trối nhìn Tú, Tú nhìn xung quanh một lượt rồi buồn rầu nói: “Hạ nhìn đi, hàng trăm năm nay tuy rằng chúng tôi đều e dè về lời đồn “Lời nguyền trăng mờ” kia nhưng chúng chưa thật sự xảy ra một lần nào. Nay Hạ đột nhiên từ đâu đến đây, ngay ngày đầu tiên người dân đã cảm nhận được thay đổi dưới con sông kia. Và quả nhiên, nỗi sợ hãi thầm kín hàng trăm năm qua của chúng tôi đã trở thành sự thật. Cho nên dù là thế nào đi chăng nữa, Hạ cũng không thoát khỏi liên quan đâu.”
Hạ ú với ớ, mặt đỏ tía tai không nói nên lời, cô oan như Đậu Nga, nỗi oan này có ai hiểu chứ. Nhưng mà ngẫm lại thì đúng là không sai chút nào, từ ngày đầu tiên cô đến đây thì chỉ là lời đồn, nhưng nay Lời nguyền trăng mờ đã trở thành sự thật. Nếu như cô đã không phải thủ phạm thì lúc này cô thật sự muốn đi xem bói, xem thử xem số cô có phải là số tai tnh hay không, vô tình lại hại cả cái xứ Cù Lao đang yên ổn của người ta thành nơi bị nguyền rủa chứ.
“Cô Năm đâu?”
Nghe Hạ còn hỏi như thế, Tú hết kiên nhẫn nói: “Cô muốn tìm mẹ tôi làm gì?”
“Nói chuyện! Vì có vẻ Tú đang rất giận nên Hạ sẽ nói chuyện với cô Năm. Thật ra Hạ…”
Hạ thở dài, bỏ dở câu nói, vì chẳng biết nên thanh minh thanh nga như thế nào cho phải. Tú vốn không muốn cho Hạ gặp cô Năm nhưng ngay lúc này cô Năm đã đi tới, ba người sáu mắt nhìn nhau, mặt mày ai nấy đều sưng xỉa lên vô cùng khó coi. Cô Năm thấy Hạ như vậy thì kéo nhẹ tay cô rồi nói: “Đi thôi, chúng ta qua bên kia nói chuyện, để cho Tú làm xong nốt việc này.”
Hạ đi rồi còn quay mặt nhìn lại Tú, rõ ràng vẻ bề ngoài Tú không bằng cô Năm, nhưng cô Năm có vẻ lép vế trước năng lực của Tú. Tú kia, nhìn không đơn giản như vẻ bề ngoài. Lúc này Hạ chợt nhớ tới cô bạn trai bí ẩn trong đêm tối của Tú, và lúc Tú kéo cô lên và cõng cô về nhà bằng cái dáng người nhỏ nhắn mong manh của Tú. Lúc trước không tin tưởng mấy chuyện ma quỷ này nên thấy rất đỗi bình thường, bây giờ nghĩ lại thấy chỗ nào cũng đáng nghi.