Trăng Mờ

Chương 13



Nói xong, Tú ngoảnh mặt về phía Hạ vẫn đang nằm bất tỉnh nhân sự dưới đất rồi nói tiếp: “Giống như cô ấy, anh có thấy không. Vốn dĩ là một người từ đâu tới nhưng số phận đã dính vào lời nguyền ấy thì không có cách nào rời đi được. Đâu phải cô ấy tò mò gì mà không nhanh chóng rời đi đâu, nhưng kết quả thì sao, vẫn là không thoát khỏi số phận.”

 

Ai mà ngờ Mười vừa nghe tới như vậy thì đột nhiên lại trở nên kích động nói: “Cô ấy cũng không thoát được…nếu như đã không thể thoát được vậy thì chúng ta c.h.ế.t chắc rồi, giãy giụa có ích lợi gì đâu chứ.”

 

Mười nói xong là trực tiếp ngồi thụp xuống đất ôm đầu than thở, nói lẩm bẩm trong miệng cái gì đó một tràng giang đại hải. Tú thở hắc ra một cái, sau đó nhìn mẹ mình vẫn đang đứng bất động. Tình hình bây giờ đang rất gấp gáp mà Mười lại như vậy, dù bên ngoài Tú không biểu hiện gì nhưng trong lòng lại cực kì tức giận, chỉ muốn đá cho tên Mười này một cú xuống cái hố chôn kia luôn cho rồi.

 

Nuốt cơn giận xuống, Tú ngồi xuống cố thuyết phục Mười: “Anh Mười, anh nghe em nói. Hạ cô ấy không thể thoát là tại vì cô ấy chỉ hành động một mình. Chúng ta có rất nhiều người, chỉ cần chúng ta hợp sức lại, hành động đúng đắn thì nhất định có thể thoát được. Dù sao cũng phải chết, cơ hội trước mắt nếu như cố gắng thì chúng ta sẽ có thể tránh được, anh không muốn sao?”

 

Vẫn là Tú biết cách thuyết phục, chẳng mấy chốc Mười đã vực dậy tinh thần. Anh đứng dậy rồi trịnh trọng nói: “Bây giờ tôi phải làm gì hả cô Tú?”

 

Tú đột nhiên cau mày nhìn về phía hố đất rồi nói: “Muộn rồi, nhưng cũng không muộn.”

 

Mười ngơ ngác nhìn theo Tú, anh ta thấp thoáng thấy trên miệng hố đất có một bàn tay xương xẩu kì quái đang bám lấy như thể muốn leo lên, mà mấy cái xác kia vẫn đâu không thấy quay về với đầu. Mười đổ mồ hôi hột nói: “Là sao vậy cô Tú?”

 

“Chuyện đã tới nước này chỉ có thể bỏ anh Tư mới cứu được mọi người, nhưng cũng là cách dễ nhất.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tú chốt hạ một câu xanh rờn, nghe thì như vô tình vô nghĩa nhưng rốt cuộc lại là cách tốt. Vong hồn thằng bé kia ám vào người Hạ nhưng vẫn thoát ra được là bởi vì mạng của Hạ đặc biệt, còn Tư chỉ là một người có số mạng bình thường cho nên chỉ có một sự lựa chọn. Nói rồi Tú không đợi Mười quyết định mà kéo luôn anh ta về phía hố đất rồi hét lớn: “Mau, mau lấy tay đã hốt đất dìm đầu anh ta xuống, sau đó lấy đất rải lên.”

 

Mười mắt nhắm mắt mở, tay chân dù đã run rẩy lẩy bẩy rồi nhưng mà vẫn cố hết sức b.ú mẹ để đưa tay muốn dìm đầu Tư đang muốn ngoi lên. Nhưng ai mà ngờ tay còn chưa tới đầu thì Tư bỗng nhiên ngẩng cái mặt đã không còn ra hình dạng gì mà cười với Mười một cái. Mười hét lên thiếu điều muốn thủng cái bầu trời, anh ta muốn chạy nhưng lại bị Tú kéo lại rồi cất giọng cảnh cáo: “Làm đi, nhắm mắt lại!”

 

Mười cũng hãi lắm chứ, nhưng lại bị khí thế của Tú làm sợ hơn, vì vậy anh ta vội vàng đưa tay dìm đầu Tư xuống. Nhưng mọi chuyện đâu nào dễ dàng như vậy, mặc dù Mười nhắm mắt nhưng mà đầu Tư vẫn đang ngọ nguậy trong lòng bàn tay mình. Mười nghĩ đến xung quanh có bao nhiêu cái đầu không xác đang lảng vảng, trong tay mình còn có một người đã biến thành quỷ thì linh hồn anh ta như thể muốn đăng xuất khỏi thân xác vậy.

 

Chương 8

 

Đúng là cái gì càng sợ càng khó khăn, cái đầu của Tư mặc dù bị bàn tay dính đất đào hố của Mười nhấn trúng làm nó biến chất, hay có thể nói là bị thối rữa biến dạng nghiêm trọng nhưng mà vẫn dai như đỉa, mãi không chịu rơi lại xuống hố. Mười vừa khóc vừa cười, anh ta dù đã nhắm mắt nhưng không hiểu vì sao lại có thể cảm nhận được điều đó, chắc là anh ta len lén nhìn nên bây giờ mới không giữ được bình tĩnh như vậy. Đương là lúc dầu sôi lửa bỏng nên không có ai để ý, nhưng chắc chắn là đũng quần Mười cũng đã ướt sủng rồi.

 

“Cô Tú, tôi chắc không sống được nữa rồi.”

 

Giọng của Mười như thể đang trăn trói, mà Tú nhìn qua cũng biết chắc chắn anh ta đã bị nỗi sợ hãi làm cho tuyệt vọng rồi. Lúc này cô mới nhanh chân bước lại gần miệng hố và nhìn xuống rồi lẩm bẩm nói: “Hóa ra là như vậy!”

 

Giờ thì Tú đã biết vì sao Mười lại trăn trói rồi, bởi vì đối với người thường như anh ta thì cảnh tượng này đúng là hơi quá sức, ngay cả Tú còn ban đầu còn giật mình đây mà. Bên dưới hố không chỉ một mình Tư, mà tất cả những người đào hố mất tích lúc nãy cũng tụ họp bên dưới. Kinh dị nhất là bọn họ không một ai có đầu, bởi vì đầu đã treo lơ lửng bên trên rồi.