Nếu như cả tháng tám không được ánh trăng tròn sáng cả tháng thì nhất định sẽ có điềm gở. Trăng mờ, trăng mờ là thứ mà những người già ở nơi này sợ hãi qua mấy mươi năm nay.
Máu, sao con sông này toàn là m.á.u vậy?
Nước sông bị nhuộm đỏ bởi m.á.u tươi, những chiếc thuyền của ngư dân đang lênh đênh trên sông cũng không còn bóng người nào, hay nói cách khác chính là những người trên thuyền đều đã chết. Những cái c.h.ế.t khó coi, những cái xác không đầu, không tay hay thậm chí là gục đầu xuống nước với tư thế rất chi là lạ.
Trăng mờ, lời nguyền trăng mờ đã xuất hiện, nơi này chỉ còn lại là bãi tha ma…
Hahaha!
Một âm thanh lạnh lẽo vang lên khiến người nghe còn sợ hãi hơn là cả nhìn thấy rất nhiều thây ma.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hạ giật b.ắ.n mình rồi tỉnh lại trong cơn say ngủ, mồ hôi cô nhễ nhại, sợ hãi ngồi dậy vén mùng, châm lên ngọn đèn dầu bên đầu giường. Rốt cuộc là nơi bình yên này gặp phải chuyện gì, tại sao cô lại mơ thấy giấc mơ đó chứ. Sớm đã nghe người già ở nơi này kể về chuyện đó, lẽ nào là do cô nghe và nghĩ đến quá nhiều cho nên mới như vậy?
Tháng bảy mưa ngâu, Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau!
Tháng tám là tháng trung thu, thế nhưng ngay từ ngày đầu của tháng tám năm nay đã bắt đầu mưa tầm tã. Người già ở nơi đây từng nói, nếu như tháng tám mà không nắng ráo được cả tháng thì nhất định sẽ có điềm xui. Đây cũng không phải chỉ là nói suông mê tín, đương nhiên những người già đã trải qua mấy mươi năm cuộc đời dài đằng đẳng, họ đã hiểu hết chuyện ở đây thì đương nhiên họ đã gặp qua rồi họ mới nói như thế. Mà đâu phải chỉ nói suông dọa nạt người trẻ, khi được hỏi về chuyện đó thì hầu như ai nấy cũng đều nói với cái giọng điệu dè dặt sợ hãi.
Hạ năm nay hai mươi lăm tuổi, chỉ cái tên thôi đã nói lên con người cô như thế nào. Cô là người gốc Sài Gòn hoa lệ, ánh sáng soi rõ cả đêm lẫn ngày, cô lại là một người học y cho nên càng không thiết tha gì nói đến mấy chuyện mê tín dị đoan. Đối với cô, tất cả mọi thứ trên đời này đều có thể giải thích bằng khoa học. Và cô, Hạ với một sức sống mãnh liệt, một người như thể mang cả cái ấm áp của ánh nắng mùa hạ lần đầu tiên trong cuộc đời đặt chân đến một vùng thôn quê hẻo lánh.
Ban đầu được bạn bè rủ cô vốn không muốn đi, nhưng ngay lúc cô vừa bị người yêu đá cho nên liền đ.â.m đơn xin nghỉ phép rồi không chút hành trang nào mà cứ thế lên xe đò xuôi về miền tây. Biết được chuyện này, hai cô bạn của Hạ còn giận dỗi một hồi, bởi vì theo lịch trình thì mười ngày nữa mới xuất phát chứ không phải là bây giờ.
Lên xe lúc 7 giờ sáng, sau ba tiếng thì Hạ đã về đến cái nơi đó. Vốn dĩ người ta có tên gọi đàng hoàng như Hạ lại không có tâm trạng, khi cô nhìn thấy sông nước mênh m.ô.n.g chảy quanh thì trong lòng cô đã có một cái tên cho nơi đó, xứ Sông. Xứ Sông ấy không hề có điện, nó như một cái cồn nhỏ nằm lọt thỏm giữa dòng chảy của con sông lớn và làm tách đôi nhánh song ra. Hỏi thăm người ở bên này đất liền mới biết, nếu như muốn qua bên kia sông nhất định phải đợi đến chuyến.