Trầm Uyên

Chương 19



“Vì sự xâm nhập bất ngờ của ngươi, vô tình làm gián đoạn quá trình này. Linh hồn hắn mới có thể thoát khỏi xiềng xích, không hoàn toàn trở thành con rối.”

“Nhưng hôm nay, hắn cũng vì ngươi, tự nguyện tiếp nhận thanh Thần Kiếm đó, trở thành Ký chủ Thần Kiếm.”

Ta nghiêng mắt nhìn hắn, thần sắc khó hiểu: “Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại biết nhiều chuyện như vậy?”

Người áo trắng cười nhẹ một tiếng. Khoảnh khắc sau, hắn đưa tay tháo mặt nạ trên mặt xuống.

Dưới mặt nạ, thật không ngờ lại là một khuôn mặt giống hệt ta.

40.

“Ta chính là ngươi.” Người áo trắng vung tay, hình ảnh trong Truy Thế Kính biến mất.

Khoảnh khắc sau, tiếng thở dài thấp thoáng vang lên bên tai. Hắn nhìn ta, giọng nói trầm thấp, du dương như bài ca: “Nói chính xác hơn, ta là một luồng Mệnh Hồn của ngươi.”

“Năm xưa kinh mạch Sở Li tan vỡ, mất linh căn, tu ma khiến tâm tính thay đổi lớn, hoàn toàn không phải đối thủ của Đoan Mộc Hi ở thời kỳ toàn thịnh.”

“Khi ta lén lút quay về Hàn Sơn Điện, chỉ kịp nhìn thấy t.h.i t.h.ể hắn bị Đoan Mộc Hi treo lên. Trong giờ phút nguy cấp, ta buộc phải thử thi triển Trùng Sinh Thuật, quay về quá khứ. Sau đó lại không tiếc bất cứ giá nào, giúp hắn khôi phục tu vi. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể có đủ sức mạnh chống lại Đoan Mộc Hi.”

“Nhưng trong quá trình này, ta vì cưỡng ép đảo ngược Pháp tắc Thiên Địa mà rơi vào hôn mê, còn ngươi cũng mất đi một phần ký ức. Tất cả những gì ngươi biết hiện tại, không phải là toàn bộ sự thật.”

Ầm ầm!

Hình ảnh hỗn loạn chạy lướt qua trước mắt. Dường như nghe thấy tiếng sấm sét nơi vô thanh.

Cá Ngừ Vượt Đại Dương

Ta “Oa” một tiếng phun ra một ngụm máu, “Vậy vì sao ngươi đột nhiên tỉnh lại?”

“Đừng quên, những thuật pháp ngươi sử dụng, đều do Sở Li tự mình sáng tạo. Dù đời này hắn không nhớ, hắn cũng là Tổ sư trong lĩnh vực này.” Trong mắt người áo trắng thoáng qua vẻ buồn bã nhàn nhạt: “Sau khi ngươi thao túng Lệ Quỷ g.i.ế.c c.h.ế.t Thiên Độc Thủ, hắn ngay lập tức đã nhận ra linh hồn ngươi có điều khác lạ, khoảng thời gian này luôn dùng Tâm Đầu Huyết giúp ngươi ôn dưỡng linh hồn. Truy Thế Các dù sao cũng là hậu duệ Thần Minh, trong m.á.u tươi của hắn cũng có một phần lực lượng Thần Minh, khiến ta tạm thời khôi phục thanh tỉnh.”

Nói xong, hắn đưa tay ra. Ngón tay thon dài như ngọc chạm vào n.g.ự.c ta, lập tức có những đốm kim quang tràn ra từ ngực.

Cảm giác cay xè khó tả dâng lên khóe mắt, “Ta… ta cứ tưởng trùng sinh là… là…”

“Trời xanh rủ lòng thương?” Người áo trắng thật sự rất hiểu ta.

Hắn chậm rãi nói ra những chữ này, bỗng nhiên cười rất nhẹ, ôn tồn nói: “Ta đương nhiên cũng mong là như vậy, nhưng nếu mọi sự không như ý muốn, không ai quan tâm đến ta, chẳng lẽ ngồi yên chờ chết. Ngươi nói, có đúng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong giọng nói mang theo một vẻ lạnh lùng dịu dàng.

Kẻ trước mắt này, là ta của kiếp trước?

Thật sự là… Vừa hoang đường vừa buồn cười.

Ta có chút thất thần: “Nhưng Trùng Sinh Thuật là Thần thuật, theo ta biết, giới Tu Chân hiện tại vẫn chưa có ai có thể thi triển thành công thuật này.”

“Từ nay về sau, thì có rồi.” Người áo trắng cười như không cười: “Sở Li rất mạnh, nhưng ta cũng không yếu. Có cần phải coi thường bản thân như vậy không?”

“Ngươi tìm ta, là muốn cùng ta đối phó Đoan Mộc Hi sao?”

Người áo trắng không trả lời.

Mặt đất đột nhiên rung chuyển dữ dội. Ngay sau đó, Truy Thế Kính đang im lìm trước mặt lại phát sáng. Trong gương xuất hiện hai luồng sáng xuyên thẳng trời cao.

Vô số điểm sáng tụ tập quanh trụ sáng, trong tiếng kêu t.h.ả.m thiết chói tai, cuốn vào bên trong như bụi trần.

Đồng tử ta co lại: “Bọn họ đang hấp thu linh hồn của những Tu sĩ đó?”

“Đúng vậy. Linh hồn Tu sĩ cô đọng hơn người thường rất nhiều, có thể giúp trận pháp hình thành nhanh hơn.” Ngữ khí người áo trắng ẩn chứa sự châm chọc: “Ngươi nghĩ vì sao Đoan Mộc Hi lại long trọng mời các phái tu chân đến tham gia cái gọi là Yến hội này, thật sự là vì tìm lại con trai mà vui đến phát điên sao?”

Theo bản năng siết chặt ngón tay lạnh lẽo, cổ họng ta thắt lại: “Chuyện quan trọng như vậy, hắn thậm chí không nói với ta một lời nào.”

“Khi ngươi đổi linh căn cho hắn, chẳng phải cũng không nói gì sao? Không phải là không muốn thành thật, mà là biết rõ thành thật đối phương sẽ không chấp nhận. Dù sao, chúng ta đều là những người không bao giờ chịu nhận thua mà.”

Ta im lặng không nói.

Bỗng nhiên, khuôn mặt của Sở Li và Đoan Mộc Hi xuất hiện trong Truy Thế Kính, thu hút ánh mắt ta.

“Ngươi chắc hẳn đã nhận ra rồi, sợi dây trên cổ tay ngươi không phải là sợi dây đỏ do linh lực của cuộn trục yêu ngưng tụ, mà là Nhất Tuyến Khiên do Sở Li tự sáng tạo, trừ phi một bên chủ động cởi ra, bằng không sẽ vĩnh viễn không tiêu tán.”

Ánh mắt người áo trắng cũng nhìn vào gương: “Sau khi pháp thuật khởi động, Ký chủ có chín phần linh lực cần được sử dụng để chống đỡ Thần Kiếm, đây là lúc Đoan Mộc Hi yếu nhất, ý định của Sở Li là đột nhiên phản đòn khi thôi động Thần Kiếm, cùng Đoan Mộc Hi đồng quy vu tận, đợi hắn c.h.ế.t đi, ngươi có thể dựa vào ấn ký Liên Hoa này mà có được huyết mạch của hắn. Sau đó đứng ra chủ trì đại cục.”

“Giờ ngươi có hai con đường để đi. Thứ nhất, tôn trọng lựa chọn của hắn. Mang theo kỳ vọng của hắn dành cho ngươi, sống tốt hết kiếp này.”

Ta mím môi: “Thứ hai thì sao?”