Tên này vẫn đang ghé vào người y, thì thào: "Nếu làm đến bước cuối cùng... cũng được sao?"
Tần Đạc Dã vốn không phải người hay giữ kẽ, khi còn nhỏ y cũng từng nghịch ngợm, lúc thiếu niên từng ôm kiếm cưỡi ngựa, lòng mang thiên hạ.
Nhưng kiếp trước, cuối cùng y cũng ngồi trên ngai vàng, học cách dùng uy nghi thiên gia để cai trị.
Lễ giáo, quy tắc, ánh mắt và sự kỳ vọng của thiên hạ ép y phải kiềm chế, sớm ngày trưởng thành và học cách trầm lắng.
Gánh trách nhiệm nặng nề trong thời khắc nguy nan, dù cô độc lạnh lẽo, nhưng khi đã nhận lấy trọng trách ấy, y bắt buộc phải không phụ lòng thiên hạ.
Nhưng kiếp này...
Kiếp này, y sớm đã không còn bị thân phận ấy trói buộc.
Y chỉ là một triều thần mà thôi, chuyện giữa y và Hoàng đế đương triều, hoàn toàn là chuyện ngươi tình ta nguyện.
Tần Đạc Dã từ từ nhắm mắt, đối diện với khát vọng tận sâu trong lòng.
Y có muốn không?
Muốn cùng người trước mặt này, chạm đến bước thân mật nhất trong vòng xoáy của tì.nh d.ục?
Y nghe thấy chính mình đáp: "Có thể."
Y muốn.
Tần Huyền Hiêu nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu, đôi mắt phượng tròn xoe, gần như không thể tin nổi.
"Thật, thật sao?!"
Tần Huyền Hiêu hoàn toàn không dám tin, trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến, mình lại có thể hoàn toàn ôm trọn vầng trăng sáng ấy vào lòng.
Tâm trạng vui sướng đến mức như bật khóc, hắn siết chặt Tần Đạc Dã trong tay, cánh tay hơi run rẩy.
Tần Đạc Dã chỉ liếc hắn một cái, nhấc gối huých nhẹ: "Còn hỏi nữa, hỏi nữa thì không làm."
"Không hỏi nữa, không hỏi nữa!"
Tần Huyền Hiêu lập tức đáp, sợ chỉ chậm một giây thôi, người trong lòng sẽ tan biến mất, hắn vội vàng cúi xuống hôn lên khóe môi Tần Đạc Dã, rồi đột nhiên có chút bối rối.
Hắn cứ hôn loạn xạ mãi, cảm thấy cả người lâng lâng, rõ ràng không hề uống rượu mà cứ như đang say.
À, đúng rồi, như trong giấc mộng sau khi uống Thần Tiên Dẫn.
Nhưng bây giờ, đây không phải mộng.
Là cảm giác chân thực, ngay trong vòng tay hắn.
Chỉ là, hắn vẫn chưa tìm lại được đầu óc của mình.
Tới, tới bước đó, phải làm thế nào?
Giờ hắn nên làm gì? Trực tiếp cởi áo ra sao? Như vậy có vội vã quá không? Liệu có khiến Tần Đạc Dã cảm thấy hắn giống kẻ háo sắc không?
Tần Đạc Dã cảm giác mình bị Tần Huyền Hiêu ghì chặt vào lòng, một cánh tay siết lấy eo y, tay còn lại lần xuống lưng, vu.ốt ve từ trên xuống dưới, lực đạo vừa phải, khiến từng khớp xương y như muốn mềm nhũn.
Y thuận theo lực đẩy của hắn mà ngả ra sau, ngã xuống giường, cảm giác bàn tay kia từ thắt lưng trượt dần lên phía trước, đang mò mẫm cởi bỏ đai lưng của y.
Tần Đạc Dã dang tay, tùy ý để hắn sốt ruột mà vụng về cởi từng lớp y phục bên ngoài.
Điện Hàm Chương luôn đốt địa long, dưới giường còn đặt lò sưởi, cả phòng ấm áp, chặn hết cái lạnh của mùa đông bên ngoài, dù chỉ mặc trung y, cũng không hề cảm thấy rét.
Quần áo mùa đông vốn dày, tầng tầng lớp lớp, nhất là Tần Đạc Dã vừa từ ngoài cung trở về, lại càng bọc kín mít.
Tần Huyền Hiêu cởi đến toát mồ hôi, lại vì quá kích động mà ngón tay trở nên vụng về, đai áo cứ trượt khỏi đầu ngón. Trong khi đó, Tần Đạc Dã chỉ ngửa đầu, dùng đôi mắt sâu thẳm như sao trời nhìn hắn, trong mắt thoáng qua ý cười khó nhận ra.
Cố ý!
Hắn muốn giật tung ra cho nhanh, nhưng lại sợ Tần Đạc Dã không thích, đành phải buông lỏng cổ áo mình, tiếp tục kiên nhẫn chiến đấu với đai áo phiền phức kia.
Đáng ghét! Mặc đồ mùa đông thật phiền phức!
Cuối cùng, chỉ còn lại lớp trung y, cánh tay Tần Huyền Hiêu luồn vào trong lớp áo lỏng lẻo, lòng bàn tay hắn nóng bỏng, cả người cũng nóng ran.
Hắn ghé sát vào, Tần Đạc Dã cảm nhận được độ ấm từ tay hắn đặt lên eo mình, ngón tay có lớp chai mỏng, men theo đường cong mà trượt xuống, rồi thử chạm nhẹ một chút. Khi thấy Tần Đạc Dã không phản đối, hắn bèn mạnh dạn áp cả bàn tay lên. Nhiệt độ nóng rực khiến Tần Đạc Dã không kìm được mà nhắm mắt, y hé miệng, biến tiếng th.ở d.ốc thành từng làn hơi mỏng tan ra.
Ngay giây tiếp theo, bờ môi bị phủ lên, y hơi hé mắt, Tần Huyền Hiêu đang nhắm mắt hôn y, khóe mắt vương màu hồng nhạt do vừa khóc xong, vẫn chưa tan hẳn, nhưng thần sắc lại vô cùng nghiêm túc.
Tần Đạc Dã lại khép mắt, khi bị nắm chặt, cảm giác thăm dò từng chút một, không còn cơn giận hay phản kháng như những lần trước. Hôm nay, chỉ còn lại sự tận hưởng thuần túy nhất.
Sau khi tình cảm hòa hợp, những chuyện này bỗng trở nên kỳ diệu.
Không thể phủ nhận, động tác của Tần Huyền Hiêu vô cùng chu đáo, lực đạo không nặng không nhẹ, vừa vặn để y hoàn toàn chìm đắm vào đó. Nụ hôn cũng triền miên mà sâu lắng, để lại khoảng trống cho y thở, chỉ thỉnh thoảng mới kìm lại thanh âm khẽ khàng nơi đầu môi.
Nhiệt độ dần dần tăng lên, cơ thể hai người cũng càng lúc càng gần, từng dòng chảy âm thầm len lỏi qua kẽ hở, có thứ gì đó như sắp phá đất trồi lên.
Nhưng Tần Huyền Hiêu lại cưỡng ép dừng động tác của mình lại.
Tần Đạc Dã cảm nhận được động tác của hắn, y mở mắt, dần dần bình tĩnh, sau đó khó hiểu nhìn hắn.
Rõ ràng Tần Huyền Hiêu đã phải dùng đến sức kiềm chế rất lớn, ánh mắt hắn lóe lên, hơi thở nặng nề, khẽ nói: "Không thể trực tiếp... sẽ bị thương, ta... ta đi lấy ngọc cao trong kho..."
Nói xong, Tần Huyền Hiêu ép mình phải dời ánh nhìn. Hiện tại, sắc mặt của Tần Đạc Dã đỏ rực, đôi mắt đen sáng, ánh nước mơ hồ lấp lóe, đuôi mắt lại đỏ ửng. Chỉ cần liếc xuống một chút là có thể thấy dấu hôn mà hắn để lại trên làn da đối phương.
Mà người này, người mà hắn luôn khắc khoải trong lòng, người đã cưỡi ngựa rong ruổi, tung hoành thiên hạ nửa đời trước, người giống như ánh trăng sáng giữa trời xa không thể chạm đến. Giờ phút này đây, lại chỉ nhìn mỗi mình hắn.
Chỉ nghĩ đến điều này thôi, tâm trí Tần Huyền Hiêu đã bùng lên như ngọn lửa hoang dã, suýt chút thiêu đốt hắn thành tro.
Tần Huyền Hiêu vội vàng nhắm mắt lại, sợ rằng nếu nhìn thêm nữa, hắn sẽ không thể rời khỏi chiếc giường này. Khi biết được Tần Đạc Dã cũng đ.ộng tì.nh vì hắn, dục niệm trong hắn càng sâu, thậm chí không muốn tách khỏi đối phương dù chỉ một khắc.
Đáng chết, sớm biết hôm nay như thế này, hắn đã bảo Câu Hoằng Dương chuẩn bị sẵn ngọc cao, đặt ngay bên giường rồi!
Tần Huyền Hiêu lưu luyến rời giường.
Thế nên, khi Tần Đạc Dã chống người ngồi dậy, y hơi bối rối nhìn theo bóng dáng Tần Huyền Hiêu vớ lấy tấm áo choàng khoác tạm lên người rồi lao ra khỏi điện Hàm Chương.
Trong khoảnh khắc, Tần Đạc Dã nghi ngờ rằng tên này bỏ chạy giữa chừng.
Một lúc sau, y mới phản ứng lại.
Ồ.
Ngọc cao.
Đôi mắt y ánh lên ý cười.
Con cún nhỏ này, hóa ra lại chu đáo như vậy, y còn chưa nghĩ tới.
Cũng phải trách y, chỉ mải đắm chìm trong khoái cảm mà thôi.
Nhưng mà...
Tần Đạc Dã lục lại kiến thức ít ỏi của mình trong lĩnh vực này, hình như, đại khái y cũng biết thứ đó dùng thế nào?
Kiếp trước, y đã lên ngôi từ khi còn trẻ, từ đó gánh vác trọng trách nặng nề, chưa từng có tâm trí để nghĩ đến những chuyện này, thậm chí số lần tự giải tỏa cho bản thân cũng ít đến đáng thương.
Nhưng y cảm thấy mình lớn hơn Tần Huyền Hiêu nhiều như vậy, lẽ ra phải biết chứ? Nếu không, thật là mất mặt.
Tần Huyền Hiêu quay lại rất nhanh, chỉ trong chốc lát đã đẩy cửa điện bước vào.
Vừa nhìn qua, Tần Đạc Dã biết ngay hắn đã chạy rất vội, hơi thở dồn dập, đối phương cởi áo choàng trên vai ném lên bình phong, để lại hơi lạnh từ bên ngoài theo lớp vải rời khỏi người.
Tay Tần Huyền Hiêu nắm chặt một hũ thuốc bằng sứ xanh, dường như hắn hơi xấu hổ, đứng bất động trước giường.
Tần Đạc Dã ngồi bên mép giường, ngẩng đầu nhìn hắn.
"Ngọc cao." Yết hầu Tần Huyền Hiêu trượt lên trượt xuống kịch liệt, hắn vươn tay ra, "Mang về rồi... cái này, phải... phải dùng lúc nào?"
Thật ra Tần Đạc Dã cũng không biết lắm, nhưng y vẫn giữ vẻ bình tĩnh, làm ra vẻ thâm sâu, lạnh nhạt vươn tay ra: "Đưa ta đi, để ta làm."
Tần Huyền Hiêu: "?"
Hắn trợn to mắt, đầu óc còn chưa kịp phản ứng, nhưng cơ thể đã nghe lời theo bản năng, vô thức đưa hũ sứ qua.
Lớp vỏ ngoài của hũ nhỏ lành lạnh, Tần Đạc Dã vừa định mở ra thì nghe thấy giọng nói đầy kinh ngạc của Tần Huyền Hiêu: "Khanh... định tự mình... mở rộng?"
Hai chữ cuối cùng thật sự khó nói, hơn nữa vì quá sốc, Tần Huyền Hiêu gần như nghiến răng mới bật ra được.
Tần Đạc Dã: "?"
Y dời mắt khỏi hũ thuốc, ngẩng đầu lên, đối diện với đôi đồng tử đang run rẩy của Tần Huyền Hiêu.
Hả?
Linh quang lóe lên trong đầu y.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cả hai lập tức hiểu ra ý nghĩ của đối phương.
Tần Đạc Dã và Tần Huyền Hiêu đồng thanh thốt lên, giọng đều vỡ đi: "Ngươi/khanh muốn ta nằm dưới?!"
Nhất khẩu đồng thanh.
Tần Đạc Dã: "?"
Tần Huyền Hiêu: "?"
Hũ thuốc nhỏ trượt khỏi tay Tần Đạc Dã, rơi xuống tấm thảm dưới giường, lăn mấy vòng không một tiếng động.
Tần Đạc Dã ngơ ngác.
Mặc dù... mặc dù mỗi lần hôn, y luôn bị Tần Huyền Hiêu đè xu.ống, nhưng y vẫn luôn nghĩ rằng đó là vì đối phương còn trẻ nên hiếu thắng, có một trái tim cuồng nhiệt.
Mà bản thân y lớn hơn hắn gần tám tuổi, tất nhiên phải nhường nhịn trẻ con, không cần tranh mấy chuyện này với hắn.
Thế nên y vẫn luôn nghĩ, lúc này không sao cả, cứ để mặc cho Tần Huyền Hiêu áp lên người, hôn y một cách cuồng nhiệt.
Nhưng...
Không phải hả?
Tần Đạc Dã đưa tay xoa trán, không đúng lắm thì phải.
Ngày đó, khi Tần Huyền Hiêu gần như cưỡng ép y, rõ ràng là đối phương dùng tay giúp y, khiến y không kiềm chế nổi mà xuất ra.
Thế nên nghĩ thế nào, cũng phải là y dùng đến cái đó... chứ nhỉ?
Mà Tần Huyền Hiêu lại khẽ cười, vì ra ngoài bị gió lạnh thổi một vòng, hắn đã tỉnh táo lại đôi chút. Hắn cúi xuống nhặt hũ thuốc từ dưới tấm thảm lên, nắm chặt trong lòng bàn tay, sau đó bước tới trước, nâng một chân lên giường, chen vào giữa hai chân Tần Đạc Dã.
Hắn cúi người xuống, hôn lên môi y.
Tần Đạc Dã cảm nhận hơi thở nóng rực, cùng với nụ hôn mang theo sự xâm lược, y không nhịn được khẽ rên lên một tiếng, thuận theo lực đạo của Tần Huyền Hiêu mà ngả người xuống giường.
Tần Huyền Hiêu vòng tay ôm lấy cổ y, kéo y sát lại gần hơn.
Một nụ hôn kéo dài, gần như khiến Tần Đạc Dã không thở nổi, lần này Tần Huyền Hiêu hôn rất vội vàng, thô bạo đến mức khiến đôi mắt y ngấn nước, toàn thân mềm nhũn.
Mãi đến khi cảm thấy cả người tê dại, y mới được thả ra.
Tần Huyền Hiêu ghé sát tai y, trong giọng nói mang theo ý cười: "Bệ hạ của ta, chỉ hôn thôi đã mềm nhũn rồi, còn nói gì đến việc muốn ở trên? Hửm?"