Nghe hắn nói vậy, ta suy nghĩ một lát, rồi chậm rãi hỏi:
"Trang trại nhà huynh… có còn thiếu nông hộ không?"
Lâm Hoài Tín nghe ra hàm ý trong lời ta, hàng mày khẽ cau lại:
"Cha nàng thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Ngay cả nàng cũng muốn vứt bỏ?"
Tay ta siết chặt cán ô, liếc mắt nhìn về phía phòng cha ta.
Rõ ràng ông biết mẹ ta đã hôn mê.
Ta mời đại phu đến, gây ra động tĩnh lớn như vậy, vậy mà từ đầu đến cuối, đừng nói là ra xem mẹ ta thế nào, ông còn chưa từng bước ra khỏi phòng mình.
Ta cắn mạnh môi, đáp:
"Ông ta có thể bỏ rơi mẹ ta, nhưng ta tuyệt đối không thể. Nếu ông ta ép mẹ rời khỏi nhà, ta nhất định sẽ đi theo. Vậy nên, bây giờ ta đang tìm đường sinh nhai."
Lâm Hoài Tín tiến gần ta hơn, hơi thở ấm áp của hắn khiến đêm mưa lạnh lẽo cũng trở nên ấm áp hơn vài phần.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta luôn cảm thấy, trong mắt hắn có ánh sáng.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi hắn nhìn ta, ta đều có cảm giác như được trăng sao vây quanh.
Hắn dường như đang do dự điều gì, đôi mắt phượng đẹp đẽ chớp chớp hồi lâu.
Thấy ta đứng trong gió lạnh có chút run rẩy, hắn vội bước sang chắn gió cho ta, rồi trịnh trọng nói:
"Gả cho ta đi, Thanh Tuệ. Dẫn theo mẹ nàng cùng đến, chúng ta sẽ ở chung một viện, ta nhất định sẽ phụng dưỡng bà đến cuối đời."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, khoảnh khắc ấy, trái tim vốn căng cứng của ta bỗng chốc giãn ra.
Vốn dĩ, ta cũng muốn gả cho hắn.
Chỉ là, đối với ta, mong ước ấy phần lớn vẫn chỉ là một giấc mộng xa vời.
04
Từ lần đầu tiên thoáng nhìn thấy Lâm Hoài Tín trước cửa tư thục thuở nhỏ, ta đã ghi nhớ gương mặt tuấn tú như ngọc của hắn.
Khi đó, ta tò mò hỏi tiên sinh:
"Tại sao các nam nhi đều có thể đi học, còn con thì không?"
Tiên sinh dịu giọng an ủi:
"Con không có học phí, tất nhiên không thể nhập học rồi."
Ta không cam tâm, về nhà lén lấy một miếng thịt muối, chạy đến cầu xin tiên sinh lần nữa.
Tiên sinh cầm miếng thịt muối, vừa bật cười vừa lắc đầu, nhưng một công tử trông rất vạm vỡ lại cất giọng chế nhạo ta:
"Ngươi đúng là nghèo kiết xác! Hơn nữa trên đời này làm gì có nữ tử nào đến thư viện học chữ? Ngươi học chữ để làm gì? Để giúp mẹ ngươi ghi lại số lần bà ấy chải tóc cho người khác à?"
Tiên sinh lập tức quát hắn ngưng lại, nhưng cả thư viện đã cười ầm lên.
Tiên sinh bất đắc dĩ trả lại miếng thịt muối cho ta, áy náy bảo ta rời đi.
Ta cúi đầu thất vọng, giữa tiếng cười nhạo vang trời mà lảo đảo bước ra khỏi cửa.