“Tất cả đừng đ.á.n.h nữa, Lý trưởng và Thôn trưởng đến rồi!”
Trong đám đông không biết ai hô lên một tiếng, nhưng ba người đang đ.á.n.h nhau như không nghe thấy, tay/miệng đều không ngừng nghỉ.
Phương Hoành Thịnh tốn chín trâu hai hổ sức lực mới chen vào được, liền thấy Hạ Lương Tài đang nằm trên đất, Trương thị nằm trên người Hạ Lương Tài, Phương Thanh Hòa như cối xay nghiền vững vàng đè (ngồi) trên người Trương thị. Tình hình bên trong cũng không giống như đ.á.n.h nhau. Bởi vì chỉ có Phương Thanh Hòa động thủ, Hạ Lương Tài và Trương thị chỉ có thể động miệng. Bọn họ há miệng c.h.ử.i rủa ầm ĩ, Phương Thanh Hòa cầm gậy gỗ đập loảng xoảng.
Thấy Phương Hoành Thịnh, Hạ Lương Tài và Trương thị như thấy cha ruột vậy: “Lý trưởng, người phải thay chúng ta làm chủ đó, con nha đầu Phương Đại Nha nó ức h.i.ế.p chúng ta…”
Phương Hoành Thịnh còn chưa kịp nói, có người nhanh chóng nói trước: “Ôi, đây chẳng phải là lão Hạ người thành phố sao, sao vẫn còn ở nơi thôn dã chúng ta, điều này cũng không xứng với thân phận của người nha!” Trong lúc ngắt lời, Trương thị lại ăn thêm hai gậy, nàng ta tức đến mức la lớn: “Ta đã không mắng nữa rồi, tại sao ngươi vẫn còn đánh?” Phương Thanh Hòa vô cùng ngang ngược: “Muốn đ.á.n.h thì đánh, còn cần lý do sao?” Nói xong lại là một gậy thật mạnh, đ.á.n.h cho Trương thị kêu quái dị một tiếng “Aoo”.
Phương Hoành Thịnh thấy người nhà mình không chịu thiệt, chậm rãi hòa giải: “Thanh Hòa, mau xuống đi, nói chuyện tử tế.” Phương Thanh Hòa rất nể mặt, không nói hai lời liền từ trên lưng Trương thị xuống.
Trương thị và Hạ Lương Tài được tự do, vội vàng bò dậy rồi đứng xa Phương Thanh Hòa, hai người chỉ vào vết thương sưng đỏ trên mặt, gần như đồng thanh nói: “Lý trưởng, con nha đầu c.h.ế.t tiệt này đ.á.n.h người, người không thể thiên vị đâu!”
Phương Hoành Thịnh quét mắt nhìn trong đám đông, gọi một người ra: “Vợ Chí Cương, ngươi nói xem chuyện này là sao?” Triệu Phù Dung bị điểm danh, mặt đỏ bừng trong nháy mắt, nhưng rốt cuộc cũng kể lại sự việc: “Dì Trương cùng vài người ở bên giếng nói muội tử Thanh Hòa không đoan chính, nói nàng không biết dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào mà câu dẫn Lâm thiếu gia… Tóm lại dì Trương nói rất nhiều lời khó nghe, Thanh Hòa đi qua vừa hay nghe thấy, liền mắng dì Trương vài câu, nói dì Trương tự mình không chịu được cô đơn, rời khỏi nam nhân không xong, liền cùng, cùng ông Tề lăn lộn đống cỏ, dì Trương tự mình dơ bẩn, nên nhìn ai cũng thấy không sạch sẽ.
“Dì Trương tức giận ra tay rồi, Thanh Hòa đ.á.n.h trả, chúng ta muốn can ngăn nhưng không kéo ra được. Chẳng mấy chốc chú Lương Tài đến, vậy là thành hai người đ.á.n.h một.”
Giọng Triệu Phù Dung tuy nhỏ, nhưng nguyên nhân và quá trình sự việc không sót một chi tiết nào, Phương Hoành Thịnh nghe rõ mồn một.
Y quay đầu trừng mắt nhìn Trương Thị: “Ngươi nói lời đồn đãi trước, ngươi ra tay trước, hai người các ngươi đ.á.n.h một người, ngươi còn mặt mũi đi cáo trạng ư?”
Trương Thị biết rõ không thể thừa nhận chuyện Phương Thanh Hòa nói, bởi vậy, mặc dù bị Phương Hoành Thịnh trừng mắt, nàng vẫn ưỡn cổ nói: “Lý trưởng, lời không thể nói như vậy! Cho dù ta ăn nói không giữ mồm giữ miệng, có nói mấy câu chuyện phiếm, thì Phương đại nha cũng không thể nói ta với chú Tề làm cái gì đó, cái gì đó, đây chẳng phải là ép ta vào chỗ c.h.ế.t sao? Chuyện này nếu cứ để mặc, sau này người trong thôn học theo, thì sẽ thành ra cái bộ dạng gì?”
Phương Thanh Hòa cười lạnh: “Ngươi đâu chỉ ăn nói không giữ mồm giữ miệng, mà ngay cả dây lưng của ngươi cũng không có cửa! Ngoài chú Tề ra, còn có hai người nữa, ngươi muốn ta kể từng người ra sao? Ta Phương Thanh Hòa có thể chịu trách nhiệm cho mỗi lời ta nói, đã dám nói, thì ắt phải có chứng cứ!”
Ba người…
Trương Thị nhìn ánh mắt sắc bén như mãnh thú của Phương Thanh Hòa, lòng lạnh toát đến tận xương tủy. Nhưng nàng ta cũng biết, chuyện này tuyệt đối không thể thừa nhận: “Ngươi, ngươi con nha đầu độc ác này, thật sự không cho ta đường sống mà! Ta biết trong tình cảnh này ta nói gì cũng vô ích, ta chỉ có thể dùng cái c.h.ế.t để chứng minh sự trong sạch của mình!”
Vừa nói xong nàng ta liền muốn nhảy giếng.
Người vây xem bên cạnh tự nhiên phải ngăn lại. Mà hành động tìm đến cái c.h.ế.t của Trương Thị cũng khiến một số người tin tưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thanh Hòa, Trương Thị đúng là không nên nói chuyện phiếm về ngươi, nhưng ngươi cũng không thể ép người ta đến đường cùng như vậy!”
“Đúng vậy, ngươi thấy không đúng thì chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng, sao có thể nói nàng ta thông dâm? Ngươi là một cô nương chưa gả chồng, sao cứ mở miệng ra là nói 'lăn lộn trên đống rơm', ra thể thống gì?”
“Hơn nữa lời của chị Trương cũng chưa chắc đã là nói bậy, mấy hôm nay ngươi quả thật cứ quẩn quanh bên đám đàn ông, cả Lâm thiếu gia nữa… Oái, ai đ.á.n.h ta?”
Lời cuối cùng của kẻ bênh vực Trương Thị còn chưa nói xong, đột nhiên bị đánh.
Quay đầu nhìn lại, là nam nhân nhà mình.
Người đàn bà lập tức nổi giận, nhào tới muốn xé xác: “Ngươi cái đồ không lương tâm, dám đ.á.n.h ta, lão nương liều mạng với ngươi!”
Người đàn ông không nói gì, lợi dụng lúc người đàn bà nhào tới thì cúi người, trực tiếp vác người lên vai, nhanh chóng chạy về nhà.
Sau vụ ồn ào này, sự chú ý của mọi người có chút chuyển dời. Trương Thị vốn định nhân cơ hội khóc lóc một trận, trước hết lấp l.i.ế.m cho qua chuyện đã. Không ngờ Phương Thanh Hòa lại mở miệng trước nàng ta: “Thật sự muốn c.h.ế.t thì nhảy sông đi, thứ đàn bà dơ bẩn thông dâm như ngươi mà nhảy xuống giếng thì mọi người còn dùng nước giếng thế nào nữa? Ngươi mau đi c.h.ế.t đi, ta đi lấy chứng cứ ngươi thông dâm, chúng ta chia làm hai đường, ta đảm bảo trên đường Hoàng Tuyền ngươi sẽ nghe thấy cả thôn mắng c.h.ử.i ngươi!”
Tiếng khóc thét của Trương Thị nghẹn lại trong cổ họng, nhất thời nuốt không được mà nhả cũng không xong.
Phương Thanh Hòa lại chĩa mũi nhọn vào hai người phụ nữ vừa nói chuyện trước đó: “Chu nãi nãi, bà nói Trương Thị chỉ nói mấy lời đồn đãi về ta, ta không nên ép nàng ta đến bước đường cùng. Tự bà cũng là một người đàn bà, cũng có con gái, có cháu gái, tự bà nghĩ xem, những lời Trương Thị nói có phải là đang ép một cô nương chưa gả chồng vào chỗ c.h.ế.t không? Ta chỉ cần da mặt mỏng một chút, thì giờ này t.h.i t.h.ể đã lạnh ngắt rồi. Còn các người, những kẻ nói lời đồn đãi này, e rằng lại còn nói ta chột dạ, không còn mặt mũi gặp người nên mới tìm đến cái c.h.ế.t? Dì Lý, ta đây không thích nói dối, Trương Thị chính là thông dâm, chính là lăn lộn trên đống rơm. Sao, thời này chỉ cho phép nàng Trương Thị thông dâm, mà không cho phép ta, kẻ bị ức h.i.ế.p này nói sự thật sao? Ta vẫn giữ lời nói đó, ta có thể chịu trách nhiệm cho mỗi lời ta nói. Nhưng các người có thể sao? Nói ta câu dẫn ai thì không nói, cứ nhất định nói ta câu dẫn Lâm thiếu gia. Người ta đường đường là một tú tài chính thống, có công danh trong người! Nếu y thật sự truy cứu, bất cứ ai trong các ngươi từng đặt điều về y, kẻ nào tính kẻ đó, toàn bộ đều sẽ bị bắt vào nha môn mà ngồi đại lao!” Nàng đột nhiên quay đầu lại, giơ tay chỉ vào Trương Thị: “Còn về ngươi, kẻ đầu sỏ gây tội, e rằng sẽ bị phán tội lưu đày, đến nơi man hoang làm khổ sai rồi.”
Trương Thị nghe lời này, trong đầu ong một tiếng, mọi suy nghĩ đều mất kiểm soát, đôi chân sợ đến run lẩy bẩy.
Phương Thanh Hòa thừa thắng truy kích: “Sông ngay sau lưng ngươi kìa, muốn nhảy xuống không? Nói thật, ta giữ mấy cái chứng cứ thông dâm của ngươi cũng thấy bẩn thỉu, nếu không ngươi mau c.h.ế.t đi, ta sẽ tung bằng chứng ra, được không?”
“A a a! Ngươi cái con nha đầu tiện nhân lòng lang dạ sói này, ta xé nát cái mồm thối của ngươi!”
Trương Thị không còn kiểm soát được sự hoảng sợ trong lòng, trực tiếp nhào về phía Phương Thanh Hòa.
Nhưng có người còn nhanh hơn nàng ta.
Hạ Lương Tài kéo lê cái chân què, cà nhắc nhảy tới trước mặt Phương Thanh Hòa, muốn đưa tay túm lấy cổ áo nàng. Nhưng Phương Thanh Hòa há lại dễ bị ức h.i.ế.p như vậy, nàng giơ chân mạnh mẽ đạp vào cái chân lành lặn của Hạ Lương Tài, Hạ Lương Tài lập tức lăn ra đất.
Hạ Lương Tài nằm trên đất, mặt mày dữ tợn: “Ngươi vừa nói đều là thật sao? Ngươi thật sự có chứng cứ?”