Nàng ta sợ nhất là nghe người khác cầu nàng ta làm việc, cứ như phu quân nàng ta làm quan to lắm vậy, chuyện gì cũng có thể tìm đến nàng ta.
Nhưng nàng ta quả thực nợ Phương Thanh Hòa một ân tình, hơn nữa vừa nãy đã nói quá lời, bây giờ mà trực tiếp từ chối thì khó giữ thể diện.
Nàng ta thu tay lại, nghiêng người sang một bên: “Ta cũng không chắc có thể giúp được, người cứ nói xem là chuyện gì.”
Phương Thanh Hòa vân vê ngón tay, khẽ nói: “Ta, ta muốn hỏi ngài có thể giúp ta tìm một chỗ ở trong thành được không? Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ trả tiền thuê nhà.”
Yêu cầu này có chút bất ngờ, thêm vào vẻ mặt đầy “bí mật” của Phương Thanh Hòa, Tề thái thái liền quay người về phía nàng.
“Ngươi vì sao lại muốn dọn đến thành, có phải gặp phải chuyện gì khó khăn không?”
“Không phải ta, là nương của ta.”
Phương Thanh Hòa cúi đầu, mím chặt môi, giọng nói càng hạ thấp hơn: “Nương ta đã mang thai, nhưng nãi nãi không muốn nương ta sinh đứa bé ra, bà ấy muốn cha nương ta tuyệt hậu, như vậy mới có thể hết lòng giúp đỡ mấy vị thúc thúc. Trước đây nương ta đã sảy hai đứa con, lần này đứa bé trong bụng cũng suýt bị nãi nãi đ.á.n.h mất, ta thật sự hết cách rồi…”
Nói đến đây, nàng dường như không kiềm chế được cảm xúc, khóc thút thít, những giọt lệ lớn như hạt đậu lăn dài trên má, làm ướt một mảng trước n.g.ự.c áo.
Tề thái thái nghe xong trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói: “Nãi nãi gì mà lòng dạ độc ác thế, lẽ nào là kế nãi nãi ư?”
Phương Thanh Hòa khẽ gật đầu.
“Ta biết ngay mà!” Tề thái thái vỗ tay một cái mạnh, “Người xưa nói đời người khổ nhất là có kế mẫu, đa phần đều mang lòng dạ xấu xa, quả thật không sai chút nào. Nhưng cô nương à, cứ mãi trốn tránh cũng không phải là cách hay, ngươi phải đối đầu với bà ta chứ!”
Phương Thanh Hòa lau khô nước mắt, đôi mắt ẩm ướt nhìn Tề thái thái: “Cha và ta đều đang nghĩ cách rồi, nhưng dù có phải đối đầu với kế nãi nãi, ta cũng không thể để nương ta mạo hiểm. Nhà ngoại của ta ở trong núi sâu, xe la không vào được, nương ta giờ đang m.a.n.g t.h.a.i lớn, không đi được đoạn đường núi xa như vậy, nên ta muốn đưa nàng đến thành ẩn náu một thời gian. Nếu ta thuê nhà thì phải tìm người trong tộc viết bảo thư, kế nãi nãi nói không chừng sẽ tìm được chỗ nương ta ở, ta… ta đành mặt dày mở lời với ngài.”
Nàng ngừng lại một lát rồi bổ sung: “Nếu quá phiền phức thì thôi vậy, ta sẽ nghĩ cách khác.”
Phương Thanh Hòa quanh năm làm việc bên ngoài, da nàng đen sạm, trên mặt chẳng có chút thịt nào, dáng vẻ thật sự không thể gọi là xinh đẹp. Nhưng nàng lại có một đôi mắt tròn xoe, mềm mại và non nớt hệt như mắt hươu con.
Tề thái thái vốn là người nhiệt tình, lại bị ánh mắt đáng thương của Phương Thanh Hòa nhìn một cái, căn bản không thể từ chối được.
Bà ấy vỗ n.g.ự.c nói: “Ngươi cứ yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta, lần tới ngươi vào thành thì đưa nương ngươi đến đây, ta sẽ sắp xếp chỗ ở cho nàng.”
Tuy nói lời này có chút bốc đồng, nhưng Tề thái thái cũng không hối hận. Bà biết thân phận của Phương Thanh Hòa, không lo đối phương là kẻ xấu, đối với bà mà nói là việc dễ như trở bàn tay, vừa có thể trả ơn, vừa làm việc thiện, hà cớ gì mà không làm?
Phương Thanh Hòa nghe vậy, vạn phần cảm kích, không nói hai lời liền lấy năm trăm đồng tiền đồng đưa cho Tề thái thái, nói là tiền đặt cọc, nếu không đủ, lần tới nàng sẽ bổ sung thêm…
Từ nhà Tề thái thái đi ra, Phương Thanh Hòa thở phào nhẹ nhõm khi đã giải quyết được một mối lo.
Giờ đây nàng có thể an tâm kiếm tiền rồi.
Nàng gánh một gánh rau xanh, gõ cửa sau của Bão Nguyệt Lâu.
Quản sự thu mua rau còn nhận ra nàng, thấy nàng thì cười tít mắt: “Cô nương, ngươi thật khiến người ta chờ lâu quá. Ngươi mà không đến nữa, ta đã phải đi dán cáo thị tìm người trong thành rồi.”
Phương Thanh Hòa dỡ giỏ tre xuống, cười khà khà: “Ta cũng muốn kiếm tiền chứ, nhưng rau đâu phải nói có là có, phải chờ đợi mới được.”
Vị quản sự như sợ Phương Thanh Hòa đổi ý, vội vàng bảo tiểu nhị nhận giỏ tre đem đi cân.
Hắn vào nhà lấy hai quả táo đưa cho Phương Thanh Hòa, sau khi khen rau một lượt mới mở lời: “Cô nương, có thể bàn bạc một chút được không, rau xanh này chỉ bán cho riêng nhà chúng ta thôi được không? Ta cũng không để ngươi chịu thiệt, rau của tháng này, ta sẽ tính cho ngươi hai mươi hai văn. Tháng sau tuy không thể cho giá cao như vậy, nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn việc ngươi bán cho nhà khác.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Phương Thanh Hòa cầm quả táo trong tay cân nhắc, hỏi: “Rau xanh đâu có để lâu được, lần này ta có bốn gánh rau, ngươi lấy hết liệu có bán kịp không?”
Vị quản sự vội vàng gật đầu: “Chỉ cần cô nương có, bao nhiêu chúng ta cũng thu mua bấy nhiêu.”
Dù có bán không hết, để trong kho mục nát cũng không thể để lọt vào tay Quảng Vị Lâu!
Về phần Phương Thanh Hòa, so với việc phải kỳ kèo với Quảng Vị Lâu, nàng đương nhiên muốn kiếm tiền một cách nhẹ nhàng hơn: “Vậy ngươi chờ một lát, ta sẽ gánh số rau còn lại đến.”
“Có cần ta gọi hai người đến giúp không?”
Phương Thanh Hòa lắc đầu từ chối: “Không cần, ta tự làm được.”
Vị quản sự cũng không ép buộc: “Được, vậy ta sẽ đợi cô nương ở đây.”
Cổng viện đóng lại, Phương Thanh Hòa không rời đi mà nhanh chóng vòng ra phía bên cạnh chờ một lát.
Trong viện không có ai đi theo ra.
Nhưng nàng đứng ở vị trí khéo léo, quả nhiên nghe thấy cuộc đối thoại mơ hồ trong viện.
“Mã ca, rau mà cô nương này mang đến trồng tốt hơn cả rau mùa hè, chắc chắn có bí quyết trồng trọt, sao chúng ta không tìm cách mua lại nhỉ?”
“Nghĩ cách gì? Là uy h.i.ế.p hay dụ dỗ đây? Đừng trách ca ca không nhắc nhở ngươi, sớm từ bỏ ý định này đi, nếu để thiếu gia biết được, người đầu tiên bị xử lý chính là ngươi đấy!”
Vị quản sự tên Mã ca vừa nói xong thì bị gọi đi, trong viện lại trở về yên tĩnh, lòng Phương Thanh Hòa cũng tạm thời yên ổn.
Bão Nguyệt Lâu vẫn còn có giới hạn, trong thời gian ngắn có thể yên tâm hợp tác với bọn họ…
Bốn gánh rau bán được bốn nghìn năm trăm ba mươi hai đồng.
Phương Thanh Hòa nhận tiền xong, trước tiên vào không gian thay một thân nam trang, sau đó mua hai mươi cái bánh màn thầu ngũ cốc rồi đi đến cửa thành.
Ở đó có năm tên ăn mày nhỏ tuổi quỳ gối, nhìn tuổi chừng mười tuổi đổ lại.
Khi Phương Thanh Hòa đặt bánh màn thầu trước mặt bọn chúng, bọn chúng đều ngây người ra, nhưng hành động còn nhanh hơn suy nghĩ, đồng loạt vồ lấy bánh màn thầu trong tay.
Phương Thanh Hòa ngồi xổm xuống: “Ta còn nhiều bánh màn thầu nữa, các ngươi có muốn không?”
Năm tiểu khất cái nhìn nhau, đứa nhỏ tuổi nhất mở miệng, trong mắt đầy vẻ thận trọng: “Ngươi muốn ta làm chuyện gì?”
Phương Thanh Hòa cười cười: “Đối với các ngươi mà nói, hẳn là chuyện rất đơn giản. Ở Thanh Sơn Thư Viện có một người tên là Hạ Chí Cao, phẩm hạnh người này vô cùng thấp kém. Ta mong các ngươi có thể làm cho thầy trò Thanh Sơn Thư Viện đều biết hắn là kẻ không đáng tin.”
Tiểu khất cái nhìn hai mươi cái bánh màn thầu trong tay, rồi lại nhìn trang phục của Phương Thanh Hòa, hỏi tiếp: “Ngươi còn có thể cho chúng ta bao nhiêu bánh màn thầu nữa?”
Phương Thanh Hòa giơ ra hai ngón tay.
Một tiểu khất cái đầu trọc hơi kích động: “Còn hai mươi cái nữa sao?”
Phương Thanh Hòa lắc đầu: “Nếu chuyện làm tốt, mỗi người sẽ được thêm hai mươi cái. Cũng có thể đổi thành tiền đồng, các ngươi tự đi mua bánh màn thầu.”
Tiểu khất cái lập tức cất cái bát vỡ đi, kích động nói: “Ngươi đi theo ta!”