Tra Nam Đòi Hủy Hôn? Ta Trồng Trọt Phát Tài Khiến Hắn Hối Hận

Chương 163



Phương Thanh Hòa kết hợp lời Tần Dực, cùng những tin tức nhỏ nhặt nghe được ở Kinh thành, từng chút một ghép nối câu chuyện của Lâm nãi nãi.

Nửa đời đầu của Lâm nãi nãi, đại khái như Tần Dực đã nói, là một mạc liêu thông minh.

Chủ nhân thành tựu đại nghiệp, mạc liêu muốn tự do, cuối cùng lại bị bẻ gãy đôi cánh, nhốt vào chiếc lồng hoa lệ nhất thế gian.

Cung nữ là Lâm nãi nãi, Thục phi cũng là Lâm nãi nãi.

Cung nữ là thủ đoạn để ép Lâm nãi nãi cúi đầu, Thục phi là ân thưởng khi Lâm nãi nãi chịu nghe lời.

Cuối cùng ân thưởng không giữ được Lâm nãi nãi, thủ đoạn cũng không thể khống chế Lâm nãi nãi, nàng liều mạng, cuối cùng thành công trốn thoát, cuối cùng lang bạt đến Ninh An phủ.

Phương Thanh Hòa thở dài, cố gắng không nghĩ đến cái gọi là “báo thù” của Lâm nãi nãi là gì.

Nàng chỉ hy vọng sau khi mọi chuyện kết thúc, có thể gặp lại Lâm nãi nãi một lần nữa…

Ba ngày sau, Nghiêm Sương trở về, Phương Thanh Hòa chính thức bắt đầu luyện võ.

Nghiêm Sương sau khi tìm hiểu tình hình cơ thể Phương Thanh Hòa, rất nhanh đã lập kế hoạch, chủ yếu là cận chiến, vũ khí là roi, kèm theo phi tiêu ám khí.

Bên này còn chưa bắt đầu luyện, Tần Dực đã sắp phải đi rồi.

Phương Thanh Hòa suy đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn phải cho Tần Dực một lời giải thích.

Kết quả lời giải thích còn chưa kịp nói ra, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Hạ Chí Cao đã trở về, chẳng rõ quãng thời gian này hắn đã sống những ngày tháng ra sao, cả người gầy rộc không còn nhận ra, hốc mắt trũng sâu, thần sắc đờ đẫn, trên người tràn ngập cảm xúc hoảng sợ bất an.

Hắn thậm chí còn xông đến trước mặt Phương Thanh Hòa, bảo Phương Thanh Hòa tái giá với hắn.

“Sai rồi, tất cả những chuyện này đều sai rồi!

Thanh Hòa, nàng vốn dĩ đã định sẵn là thê tử của ta, chúng ta vợ chồng cầm sắt hòa minh, sau này ta sẽ thi đỗ công danh, bước vào quan trường, mang về cáo mệnh phu nhân cho nàng.

Trước kia là ta bị quỷ mê tâm khiếu, bị tiện nhân Lý Tảo Hoa mê hoặc tâm trí, nên mới vứt bỏ nàng, ép nàng phải gả cho một người đã c.h.ế.t, khi tuổi xuân phơi phới mà thủ tiết thờ người c.h.ế.t.

Thanh Hòa, chúng ta cùng sửa lại lỗi lầm này, được không?

Nàng tha thứ cho ta lần này, sau này ta nhất định sẽ đối xử với nàng như châu như báu, trân trọng nâng niu.”

Hạ Chí Cao bị giam trong ngục nửa năm sau, triệt để tỉnh ngộ.

Hắn tuy trọng sinh, nhưng không thể mạo hiểm thay đổi quỹ đạo số phận, nếu không sẽ bị trừng phạt.

Vì vậy hắn phải sửa lại con đường đã đi sai, hắn phải thành thân với Phương Thanh Hòa!

Hắn tuy bị thương ở chân, trên mặt cũng để lại sẹo, nhưng Phương Thanh Hòa đã kiếm được tiền rồi, chỉ cần chịu chi tiền, nhất định có thể mời được đại phu giỏi, giúp hắn hồi phục như xưa, sau đó tiếp tục khoa cử.

Kiếp này, có tiền tài hỗ trợ, hắn nhất định có thể đi thuận lợi hơn kiếp trước!

Phương Thanh Hòa đã lâu không gặp Hạ Chí Cao, còn tưởng kẻ này sẽ thối rữa ở bên ngoài, không ngờ Lâm Khiêm lại để hắn sống trở về.

Càng không ngờ rằng, trải qua bao nhiêu trắc trở, Hạ Chí Cao lại còn có mặt mũi cầu nàng quay lại.

Phương Thanh Hòa đang sắp xếp lời lẽ, nghĩ xem nên mắng hắn thế nào để hắn đừng đến gây buồn nôn cho mình nữa.

Kết quả vừa quay đầu, lại thấy Tần Dực đứng phía sau Hạ Chí Cao.

Nhìn sắc mặt Tần Dực đen sầm như có thể nhỏ ra mực, chắc hẳn đã nghe trọn vẹn lời Hạ Chí Cao nói.

Ánh mắt chạm nhau, Phương Thanh Hòa nhìn thấy trong mắt Tần Dực có chút hoảng loạn.

Nàng nhíu mày biểu lộ bất mãn: “Có kẻ xông đến tỏ tình với vợ chàng, chàng không ra tuyên bố chủ quyền, đứng ngây ra đó làm gì?”

Hạ Chí Cao không hiểu: “Thanh Hòa, lời nàng nói là có ý gì…”

Lời còn chưa dứt, Tần Dực đã nhanh chóng bước tới.

Chàng một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Phương Thanh Hòa, sau đó nhấc chân đá Hạ Chí Cao văng xa nửa trượng.

“Kẻ đăng đồ tử từ đâu tới, dám quấy rối nương tử của ta, ta thấy ngươi là chán sống rồi.”

Hạ Chí Cao không dám tin vào cảnh tượng mình vừa nhìn thấy, hắn dụi dụi mắt, trên mặt đầy phẫn nộ: “Phương Thanh Hòa, rõ ràng nàng đã xuất giá rồi, lại dám bất thủ nữ đức, công khai tư thông với kẻ khác!”

Lần này người không hiểu lại đổi thành Tần Dực.

Chàng nghi hoặc nhìn Phương Thanh Hòa, tuy không mở miệng, nhưng Phương Thanh Hòa cũng hiểu được thắc mắc của chàng: Kẻ này có phải bị bệnh gì không?

Trong khoảnh khắc điện quang lóe sáng, một ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu Phương Thanh Hòa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng giơ tay còn lại, nửa ôm cánh tay Tần Dực, khiến hai người càng thêm thân mật: “Tư thông cái gì? Ta và A Dực có hôn thư đàng hoàng!

Hạ Chí Cao, não ngươi có bệnh thì đi chữa đi, đến chỗ ta làm cái trò điên khùng gì?”

Tiếp đó nàng lại nhìn về phía Tần Dực, bất lực than vãn: “A Dực, chàng đừng hiểu lầm ta.

Kẻ này trước đây từng đính ước với ta, nhưng đột nhiên một ngày, hắn ta như phát điên, cứ nói sau này hắn có thể làm quan tể tướng, còn ta là một cô thôn nữ không xứng với hắn, làm ầm ĩ sống c.h.ế.t để hủy hôn.

Sau khi hủy hôn, hắn ta hoàn toàn mất trí, gây họa bị thư viện đuổi học, rồi lại đập nồi bán sắt để cưới một người phụ nữ khác, nói người phụ nữ đó có mệnh phú quý, sau này có thể giúp hắn bay lên mây xanh.

Sau này ta mới nghe nói, ngay trước một ngày hắn đề nghị hủy hôn với ta, hắn bị ngã, hình như bị đập vào đầu nên không được bình thường.”

Câu cuối cùng, Phương Thanh Hòa hạ giọng nói, nhưng Hạ Chí Cao cũng nghe thấy.

Hắn nhảy dựng lên gầm thét: “Nàng mới không bình thường!

Phương Thanh Hòa, ta là người được thiên mệnh chiếu cố, lũ phàm phu tục tử các ngươi…”

“Thiên mệnh chiếu cố chàng, nên mới khiến chàng bị thư viện đuổi học, hủy dung, gãy chân, vào tù sao?”

Phương Thanh Hòa lắc đầu, tặc lưỡi kinh ngạc: “Có lẽ là ta kiến thức nông cạn, không thể hiểu được cái thiên mệnh này.

A Dực, chàng uyên thâm kinh sử, lại từng bôn ba nhiều năm bên ngoài, chàng có thể hiểu được không?”

Tần Dực thấy mặt Phương Thanh Hòa gần như áp vào n.g.ự.c mình, ngước nhìn chàng từ dưới lên, trái tim chàng gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chàng cố gắng kìm nén sự căng thẳng: “Nương tử, sao có thể nói là nàng kiến thức nông cạn?

Thế nhân khi bàn luận ai là người được trời cao chiếu cố, đều không ai không phải là thăng quan phát tài, gia nghiệp hưng vượng, đâu có tình huống như nàng nói?”

Bỏ mất hiền thê chưa nói, lại còn gãy chân rồi phá tướng, ta thấy hắn bị tà thần ám nhập thì đúng hơn.

Đương nhiên, ta ở ngoài còn nghe nói một khả năng khác, có vài kẻ lòng cao hơn trời, nhưng bản lĩnh tầm thường, liền sinh ra vọng tưởng, tự cho rằng mình đã đạt được thành công vĩ đại, lấy đó tự an ủi bản thân. Tình huống này chính là cái mà chúng ta thường gọi là kẻ điên, ta thấy hắn...

Tần Dực vô cùng chán ghét liếc nhìn Hạ Chí Cao một cái, rồi lại nhanh chóng thu hồi tầm mắt, tựa như vừa trông thấy thứ gì dơ bẩn.

“Nương tử, tên này chắc là mắc bệnh điên rồi, vì sự an toàn của nàng, sau này nên tránh xa hắn một chút.”

Hạ Chí Cao bị lời này chọc tức đến khí huyết dâng trào, mắt nổ đom đóm, chẳng còn giữ thể diện, như một mụ đàn bà chanh chua mà nhảy dựng mắng nhiếc.

“Ngươi là cái thá gì, ở đây có phần cho ngươi lên tiếng sao?

Phương Thanh Hòa, tiện nhân không giữ đạo phụ đức nhà ngươi, rõ ràng đã gả chồng, vậy mà còn ở trong thôn lả lơi ong bướm, ta sẽ nói với Tần gia, khiến bọn họ dìm c.h.ế.t ngươi xuống ao...”

Tần Dực nghe lời này sắc mặt tối sầm, liền tháo roi bên hông Phương Thanh Hòa mà quất thẳng về phía Hạ Chí Cao.

Roi này cuộn theo cơn thịnh nộ của Tần Dực, quất mạnh vào mặt Hạ Chí Cao, khiến hắn lập tức ôm mặt kêu la.

Tần Dực thấy vẫn chưa hả giận, muốn quất thêm một roi nữa, nhưng lại bị Phương Thanh Hòa ngăn lại.

Muốn xả giận lúc nào cũng được, nàng phải nhân cơ hội này để xác thực bệnh điên của Hạ Chí Cao.

“Hạ Chí Cao, ngươi hãy giữ lời lẽ sạch sẽ một chút, đây chính là trượng phu của ta, người trong thôn đều biết, ai sẽ tin lời hồ đồ của ngươi?”

Tiếp đó nàng lại nói với Tần Dực: “A Dực, khi chúng ta còn chưa thành thân, hắn ta đã nói với ta rằng chàng sẽ c.h.ế.t trên chiến trường, ta gả cho chàng chính là thủ tiết.

Trong vọng tưởng của hắn, hắn công thành danh toại, còn chàng mã cách bọc thây.

Nhưng kết quả lại là chàng quan bái tứ phẩm, hắn thì thành một vũng bùn nhão.

Ta nghĩ trước đây hắn nhất định rất đố kỵ chàng, nên ngay cả lúc phát điên cũng không quên chàng, cứ phải tưởng tượng ra một kết cục thê t.h.ả.m đến thế cho chàng.”

Tần Dực giơ tay ôm lấy vai Phương Thanh Hòa, mỉm cười nói: “Tướng công của nàng xuất chúng như vậy, lúc đi học là tài tử nổi tiếng Hoài Sơn huyện, khi ra trận cũng lập được kỳ công liên tiếp, được phong tướng quân, bị người khác đố kỵ cũng là lẽ thường tình.”

Hạ Chí Cao cuối cùng cũng phản ứng chậm chạp nhận ra, người có cử chỉ thân mật với Phương Thanh Hòa trước mắt chính là Tần Chí Tín.

Nhưng Tần Chí Tín không phải đã c.h.ế.t rồi sao?

Tại sao hắn lại trở về?

Còn về việc đố kỵ Tần Chí Tín.

Tần Chí Tín học hành giỏi giang, tính tình tốt, gia phong hòa thuận, được cha nương yêu thương huynh trưởng che chở, trong thôn những đứa trẻ cùng tuổi với Tần Chí Tín, ai mà không đố kỵ hắn?

Hắn cũng đố kỵ Tần Chí Tín, nên hắn hy vọng Tần Chí Tín c.h.ế.t, c.h.ế.t thật thảm, tốt nhất là không còn thi thể.

Vậy nên, thật sự là vì đố kỵ mà hắn mới nghĩ Tần Chí Tín đã c.h.ế.t ư?