Tra Nam Đòi Hủy Hôn? Ta Trồng Trọt Phát Tài Khiến Hắn Hối Hận

Chương 1



 

Làng Hà Đông xuất hiện vị cử nhân đầu tiên sau hơn hai trăm năm lập làng. Tân cử nhân Hạ Chí Cao cùng thê tử Phương Thanh Hòa về làng tế tổ, kết quả cả nhà trúng độc bỏ mạng, già trẻ Hạ gia không một ai sống sót. Theo điều tra của quan phủ, cả nhà cử nhân đã ăn nhầm nấm độc, sự việc được định án là t.a.i n.ạ.n bất ngờ. Người đời khi bàn về chuyện này, ai nấy đều lắc đầu thở dài, nói người Hạ gia phúc mỏng mệnh bạc.

 

“Thanh Hòa, chúng ta hủy hôn đi.”

 

Phương Thanh Hòa ngơ ngẩn ngẩng đầu, nhìn Hạ Chí Cao vừa quen thuộc vừa xa lạ, có chút không rõ tình cảnh hiện tại là thế nào.

 

Rõ ràng nàng đã c.h.ế.t, một nồi canh nấm độc đã tiễn đưa toàn bộ người Hạ gia, bao gồm cả tình nhân bên ngoài của Hạ Chí Cao.

 

Sao vừa mở mắt ra, lại thấy tên súc sinh này?

 

Hơn nữa hắn lại nói hủy hôn?

 

Nàng và Hạ Chí Cao nào có chuyện hủy hôn.

 

Hạ gia thấy nàng sức lực lớn, làm việc giỏi; ông nãi nãi nàng thì coi trọng thân phận thư sinh của Hạ Chí Cao, nghĩ rằng nếu Hạ Chí Cao thi đỗ công danh sẽ được hưởng lây vinh quang, thế là hai nhà tác hợp cho bọn họ thành thân.

 

Cha Hạ Chí Cao què chân, nương nửa mù, hai đệ đệ một muội muội đều chưa đầy mười tuổi, Hạ Chí Cao còn phải đi học, cả nhà chỉ trông chờ vào một mình nàng làm hết mọi việc.

 

Nàng tự coi mình như súc vật, ban ngày trồng lương thực, trồng rau, nuôi gà nuôi vịt cho lợn ăn; ban đêm mò mẫm bện dây thừng cỏ, đan giày cỏ, làm giỏ tre, rổ rá, lúc rảnh rỗi còn ra bến tàu huyện vác bao tải lớn.

 

Nàng chu cấp cho Hạ Chí Cao đi học, cưới vợ cho đệ đệ của Hạ Chí Cao, hầu hạ cha nương chồng cục cằn hay đ.á.n.h người, trong suốt thời gian đó không biết đã chịu bao nhiêu khổ cực.

 

Khó khăn lắm mới quen được quý nhân, bao thầu nhà ăn của thư viện huyện, có thể kiếm được chút tiền dễ dàng, vậy mà Hạ Chí Cao lại lấy lý do đệ đệ Hạ Chí Viễn sắp cưới vợ, không thể không có một công việc tử tế, ép nàng phải nhường lại nhà ăn.

 

Hạ Chí Cao vì muốn bái một phu tử nổi danh làm thầy, còn bắt nàng đi hầu hạ một lão thái thái bị điên, lão thái thái đó đ.á.n.h người thật sự rất đau, một người kiên cường như nàng cũng phải khóc ướt mấy cái gối.

 

Nàng dùng xương m.á.u của mình để Hạ gia có được một cử nhân, giúp Hạ gia thay đổi môn đình.

 

Thế nhưng đám người Hạ gia kia, bát còn chưa kịp đặt xuống đã bắt đầu mắng nhiếc, bảo nàng tự nhìn lại bộ dạng của mình, nói nàng căn bản không xứng đứng trong Hạ gia, bắt nàng thu dọn hành lý cút đi.

 

Ông nãi nãi nàng tìm đến Hạ gia, lại không phải để bênh vực nàng, mà là để đòi chia chác lợi ích từ Hạ gia.

 

Nàng mới hay, năm xưa mẫu thân nàng vì cứu muội muội của Hạ Chí Cao mà bị c.h.ế.t đuối, Hạ gia giấu nhẹm chuyện này, ông nãi nãi nàng sau khi nhận một khoản tiền bịt miệng từ Hạ gia, liền bịa đặt tin đồn rằng mẫu thân nàng đã theo gã hàng rong bỏ trốn, rồi thừa cơ ép ông bà ngoại nàng phải bồi thường tiền.

 

Còn phụ thân nàng, khi bị bệnh rõ ràng có thể cứu chữa, nhưng Hạ gia không muốn nàng tiêu tiền, nên đã cấu kết với ông nãi nãi nàng tìm một lang băm giả lừa nàng, khiến phụ thân nàng đành nằm ở nhà chờ c.h.ế.t.

 

Phụ thân nàng c.h.ế.t, khi làm tang lễ đệ đệ ngây ngô của nàng không ai chăm sóc, không lâu sau cũng c.h.ế.t...

 

Sau khi biết được chân tướng, Phương Thanh Hòa chỉ có một ý nghĩ: Người Hạ gia đều đáng c.h.ế.t, hai lão súc sinh Phương gia cũng đáng c.h.ế.t!

 

Đến lúc này nàng thật sự phải cảm ơn Hạ Chí Cao đã ép nàng đi hầu hạ lão thái thái điên kia.

 

Lão thái thái khi phát điên thì đúng là điên thật, nhưng lúc tỉnh táo lại dạy nàng chữ nghĩa, tính toán, còn giảng cho nàng rất nhiều đạo lý.

 

Ví như, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.

 

Lại ví như, vì đạt mục đích, không từ thủ đoạn.

 

Vì vậy nàng giả vờ yếu đuối, giả vờ đáng thương, dùng thân phận người hầu ở lại Hạ gia, tập hợp đủ tất cả kẻ thù, rồi dùng một nồi canh tiễn đưa bọn chúng.

 

Chỉ tiếc rằng, hai lão già Phương gia không đến hẹn, thoát được một kiếp...

 

Hạ Chí Cao thấy Phương Thanh Hòa cau mày không nói gì, trong lòng sinh ra phiền muộn, sự chán ghét cũng trở nên trần trụi: “Thanh Hòa, ta là một thư sinh, sau này còn phải thi cử công danh, vào triều làm quan!

 

Thế nhưng nàng chỉ là một thôn nữ, chỉ biết làm những việc thô thiển, thân phận chúng ta cách biệt, thực sự không xứng đôi, chi bằng từ đây hủy hôn.

 

Tâm ta đã quyết, nàng đừng ôm vọng tưởng nữa, mau tìm một người nông phu mà gả đi, kẻo lỡ mất tuổi xuân tươi đẹp.”

 

Trong lúc mơ hồ, Phương Thanh Hòa như nghe thấy Hạ Chí Cao, người đã thi đỗ cử nhân, kiêu ngạo nói với nàng: “Phương Thanh Hòa, nàng thô tục không chịu nổi, khó mà bước chân vào chốn thanh nhã, làm sao xứng với ta?

 

Nếu thức thời thì mau tự mình xin rời đi, nhường vị trí chủ mẫu Hạ gia lại cho Uyển Nhi.”

 

Tân thù thêm cừu cũ, Phương Thanh Hòa một cái tát giáng thẳng tới.

 

Bàn tay chỉ biết làm việc thô thiển lại có lực đạo kinh người, gò má Hạ Chí Cao sưng đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

 

Phương Thanh Hòa cúi đầu nhìn lòng bàn tay vừa đỏ vừa đau, lại nhìn ánh mắt bừng bừng lửa giận của Hạ Chí Cao, cảm thấy tất cả những chuyện này quá giống thật.

 

Cứ như thể… nàng đã sống lại một lần nữa.

 

Hạ Chí Cao trừng mắt, vẻ mặt không thể tin được: “Phương Thanh Hòa, nàng dám đ.á.n.h ta?”

 

Dù cho ân oán kiếp trước đã bị một nồi canh nấm độc chấm dứt, nhưng một khi nhớ lại, Phương Thanh Hòa vẫn tức đến run cả hàm răng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

“Đánh ngươi thì sao, lão nương ta đ.á.n.h chính là ngươi!”

 

Nàng nhảy dựng lên, liên tiếp giáng ba cái tát vào đỉnh đầu Hạ Chí Cao: “Ngươi cái đồ ăn bám, ngươi không biết cha ngươi vì sao lại mặt dày đến nhà ta cầu thân sao?

 

Chẳng phải vì ngươi quá vô dụng, thân là trưởng tử lại không gánh vác nổi trọng trách gia đình, ông ta đành phải tìm một nàng dâu có năng lực sao?

 

Đồ ch.ó má nhà ngươi, có lý do gì để chê bai ta?

 

Hủy hôn đúng không, lão nương ta… ta sẽ không hủy!”

 

Lời hủy hôn đã đến miệng, Phương Thanh Hòa lại cứng rắn chuyển hướng.

 

Trong ký ức của nàng, căn bản không hề có chuyện hủy hôn này.

 

Nếu nàng đã sống lại một lần, chẳng lẽ Hạ Chí Cao cũng...

 

Nàng cẩn thận đ.á.n.h giá Hạ Chí Cao một lượt.

 

Đồ ch.ó má kia dù bị đánh, nhưng một tay vẫn buông thõng bên hông, một tay lại chắp sau lưng, đây là động tác mà hắn chỉ có sau khi thi đỗ tú tài.

 

Nhìn ánh mắt Hạ Chí Cao nhìn nàng, mang theo sự chán ghét rõ ràng.

 

Đến đây nàng xác định Hạ Chí Cao cũng đã trở lại!

 

Đồ ch.ó má này vội vã hủy hôn, rất có thể là muốn tìm lại tình nhân kiếp trước.

 

Tên tình nhân kia lại là chân thiên kim của Lâm gia – đại gia tộc số một huyện Hoài Sơn, cuối năm sẽ được Lâm gia đón về, Hạ Chí Cao đây là đang vội vàng đi ôm 'đùi vàng'...

 

Sau khi xác định được suy nghĩ của Hạ Chí Cao, Phương Thanh Hòa ổn định lại tâm thần.

 

Cái hố lửa Hạ gia kia nàng không định nhảy vào nữa, nhưng hiện giờ người sốt ruột không phải là nàng, không xé được một miếng thịt từ Hạ Chí Cao, nàng tuyệt đối sẽ không buông tha!

 

Hạ Chí Cao ôm đầu lùi lại mấy bước, trốn ra khỏi phạm vi tấn công của Phương Thanh Hòa mới mở miệng: “Hỗn xược, dám động thủ với nam nhân, thật là thô lỗ!

 

Một người đàn bà đanh đá như nàng, ta tuyệt đối sẽ không cưới, nàng mau c.h.ế.t tâm đi!”

 

Phương Thanh Hòa vừa nhìn đã biết Hạ Chí Cao lại ra dáng cử nhân ông chủ, nàng chống nạnh cười lạnh: “Cưới hay không cưới không phải do ngươi định đoạt, mà là do hôn ước định đoạt.

 

Ngươi đã nói sau này chắc chắn sẽ thi đỗ công danh, vậy ta càng không thể buông tay!

 

Ta đâu có ngốc, chẳng lẽ thật sự từ bỏ một người có tiền đồ như ngươi, rồi tùy tiện tìm một gã nông phu mà gả đi sao?”

 

Hạ Chí Cao nhận ra mình đã lỡ lời, trong lòng không khỏi hối hận.

 

Hắn muốn tiếp tục khuyên nhủ, nhưng Phương Thanh Hòa lại không còn tâm tình muốn nghe nữa.

 

“Hạ Chí Cao, chuyện chúng ta đính hôn cả làng đều biết, bây giờ ngươi nói hủy hôn, bảo ta sau này làm sao sống ở trong làng đây?

 

Ta nói cho ngươi hay, hoặc là ngoan ngoãn đúng hẹn thành thân, hoặc là đưa hai mươi lượng bạc làm bồi thường.

 

Ngươi mà dám giở trò gì, ta lập tức đến cổng thư viện của ngươi treo cổ, ta sẽ khiến ngươi cả đời này không thể đọc sách!”

 

Hạ Chí Cao nghe vậy, nở một nụ cười khinh miệt.

 

Quả nhiên là phụ nữ nhà quê, thiển cận, chỉ hai mươi lượng đã đồng ý hủy hôn!

 

Đợi hắn thi đỗ công danh, không biết Phương Thanh Hòa sẽ hối hận đến mức nào.

 

Để tránh đêm dài lắm mộng, hắn lập tức nói: “Không thành vấn đề, khi nào hủy hôn?”

 

“Khi nào đưa tiền, khi nào hủy hôn!”

 

Nói xong lời này, Phương Thanh Hòa quay đầu chạy vội về nhà.

 

Lúc này nàng chỉ quan tâm một chuyện, mẫu thân nàng còn sống không?

 

“Giỏi lắm, lần này cuối cùng cũng không phải là đồ chịu đựng nữa.”

 

Phương Thanh Hòa nghe thấy lời này liền dừng bước, bốn phía nhìn quanh.

 

Trước sau trái phải đều không có người, là ai đang nói chuyện?