Giống như sợ nói nặng một chút, Vị Ương sẽ càng cảm thấy buồn hơn.
Có một số việc, nói ra rồi sẽ thoải mái hơn rất nhiều.
“Anh ấy nói… xin lỗi tớ…” Đôi môi Trì Vị Ương run rẩy: “Tinh Thần, mối tình đầu của tớ… đã kết thúc rồi… hoàn toàn kết thúc rồi…” Cô ấy nói đến đoạn sau thì giọng nói cực kỳ nhẹ, dường như chỉ cần cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, cũng có thể thổi bay vậy.
Yêu một người sâu đậm, lại còn mười mấy năm, trong đời người có được mấy cái mười mấy năm chứ? Lúc này, bảo cô ấy buông tay thì còn đau hơn móc tim cô ấy ra.
Hạ Tinh Thần hơi mở miệng, nhưng cánh môi chỉ hơi giật giật chứ không thể thốt được lời nào an ủi cô.
Trong lúc đau lòng như vậy thì an ủi như thế nào cũng vô dụng.
Có lẽ Trì Vị Ương quá say, hoặc là do quá mệt mỏi, sau đó cô ấy không nói được gì nữa.
Hạ Tinh Thần dìu cô ấy lên giường nằm.
Vị Ương nằm co quắp trên giường, ôm chặt chiếc gối ôm, giống như coi đó là chiếu phao cứu sinh vậy.
Mắt Trì Vị Ương luôn nhắm chặt nhưng giọt nước mắt bên khóe mắt vẫn chưa khô.
Hạ Tinh Thần thở dài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cô dọn dẹp vỏ chai bia, chai rượu dưới đất bỏ vào thùng rác.
Bức ảnh bị vứt tán loạn trên mặt đất đã bị cô ấy cắt thành từng miếng nhỏ.
Có thể nhận ra đó là những bức ảnh hồi còn bé của cô ấy và Phó Dật Trần.
Dưới đất còn có quyển nhật ký bị cô ấy xé bỏ.
Hạ Tinh Thần biết quyển sổ này cực kỳ quan trọng với cô ấy.
Đây chính là quyển sổ nhật ký giữa cô ấy và Phó Dật Trần.
Thời đó, bọn họ vẫn còn lưu hành việc trao đổi nhật ký, giống như kể hết nỗi lòng cho nhau nghe, cách này uyển chuyển hơn việc đưa thư tình.
Sau đó, đột nhiên Phó Dật Trần bỏ đi, quyển nhật ký không được trả lại cho nhau.
Trì Vị Ương vẫn kuo6n giữ quyển nhật ký của anh ta.
Giống như bảo bối gìn giữ rất nhiều năm, lâu lâu vẫn còn mang ra để đọc.
Có lẽ Trì Vị Ương đã thuộc lòng từng câu chữ trong đó,.
Mà bây giờ, quyển sổ này đã bị xé nát thành mảnh vụn giống hệt như trái tim Trì Vị Ương.
Hạ Tinh Thần thở dài, nhặt lên cho Vị Ương nhưng không dám vứt vào thùng rác.
Những thứ này cho dù đã bị xé, cũng vẫn là bảo bối của cô ấy.
Tinh Thần cẩn thận thu dọn lại từng mảnh rồi cất vào chỗ cũ cho Vị Ương.
Dọn dẹp xong, Hạ Tinh Thần nằm lên giường với Vị Ương, ôm lấy cô ấy từ sau lưng.
Trì Vị Ương cũng không ngủ, đặt tay lên tay Tinh Thần.
Bàn tay Vị Ương lạnh lẽo, không hề có độ ấm.
“Tinh Thần!” Cô ấy đột nhiên mở miệng, giọng nói nhỏ đến mức như sắp biến mất vậy.
“Ừ, tớ đây!” Tinh Thần đáp lại ngay lập tức.
Bàn tay Trì Vị Ương giữ chặt tay Tinh Thần hơn một chút: “Yêu mà không được đáp lại rất đau khổ.
Vì vậy, cậu và ngài Tổng thống phải thật hạnh phúc đó…” Vị Ương cô ấy đã đau khổ như vậy cho nên cô ấy không muốn người bạn thân bên cạnh mình cũng đau khổ như thế.
Hạ Tinh Thần cảm thấy đau lòng, dán mặt vào lưng cô ấy: “Được, mình nhất định sẽ quý trọng…” Vì vậy… Dù cho hai người có thân phận và địa vị khác xa nhau, nhưng cô sẽ cố gắng để bước lại gần anh.
Lần này, cô sẽ không buông tay anh nữa.
Trừ phi, chính miệng anh nói không cần cô nữa.
Đêm đó, Hạ Tinh Thần ôm Trì Vị Ương ngủ.
Đêm đó, cô nằm mơ.
Trong mơ, Phó Dật Trần và Vị Ương nói chia tay.
Vị Ương ngồi xổm dưới đất khóc lớn.
Nhưng không biết tại sao, Vị Ương khóc mãi khóc mãi rồi tự nhiên lại biến thành cô.
Cô ngẩng đầu lên, người đàn ông tàn nhẫn vừa nói chia tay với cô lại biến thành Bạch Dạ Kình.
Anh đứng trong gió lạnh, vừa đau khổ lại tàn nhẫn nhìn cô: “Tinh Thần, chúng ta không thể ở bên nhau.
Vì vậy, chúng ta chia tay đi!” “Không, đừng mà!” Hạ Tinh Thần nỉ non, chỉ cảm thấy trái tim đau dữ dội.
Theo bản năng, cô giữ chặt trái tim rồi rồi đứng bật dậy.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt, ý thức cô dần tỉnh táo, là mơ… Chỉ là một giấc mơ thôi… Nhưng từng câu từng chữ trong mơ lại chân thật đến vậy.
Chân thật giống như thật sự sẽ xảy ra vậy.
Cô sờ trán, cười khổ.
Có lẽ cô bị dáng vẻ tối qua của Vị Ương hù dọa rồi.
Hơn nữa… có lẽ là vì cô càng ngày càng để tâm đến anh rồi! Càng để tâm thì càng sợ mất đi… Hạ Tinh Thần hít sâu một cái, cố gắng bình ổn lại cảm xúc, rồi mới liếc mắt nhìn cô gái nằm bên cạnh.
Tối hôm qua Vị Ương ngủ rất muộn.
Khó khăn cô ấy mới ngủ được nên Hạ Tinh Thần không muốn đánh thức cô ấy.
Cô sờ di động, xem đồng hồ, mới bảy giờ sáng thôi..