Mười giờ tối, Kiều Hân lái một chiếc xe thể thao màu đỏ tía đến cửa quán bar. Cô bước xuống xe một cách tao nhã, ngước nhìn tấm biển hiệu của quán bar, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế giễu.
Nhân viên phục vụ vội vã chạy đến, lấy chìa khóa xe từ Kiều Hân rồi vội vã đi đỗ xe.
Tối nay, Kiều Hân mặc áo hai dây màu bạc và váy ngắn. Mái tóc đen buông xõa xuống vai như lụa. Cô bước vào quán bar trên đôi giày cao gót màu bạc.
Diện mạo của Kiều Hân ngay lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, khiến cô trở thành tâm điểm chú ý.
Kiều Hân vô cùng thích thú với cảm giác này. Cô cảm thấy mình là người được chọn. Cô có xuất thân tốt, lại còn xuất chúng. Cô xứng đáng được đứng trên đỉnh cao của thế giới.
Tuy nhiên, Kiều Hân vừa bước được vài bước thì nhận ra sự chú ý của mọi người đã chuyển hướng.
- Trời ơi, cô gái kia thật xinh đẹp!
- Sao trên đời này lại có người phụ nữ xinh đẹp như vậy chứ?
- Đừng nói với tôi cô ấy là người bước ra từ tranh vẽ nhé!
...
Nét mặt Kiều Hân thoáng thay đổi. Ai đã cướp mất hào quang của cô vậy?
Cô quay lại và thấy một người phụ nữ mặc váy đen dài và áo choàng ngắn màu đỏ đang đứng ở cửa quán bar.
Sự tương phản đen đỏ thật bắt mắt. Xương quai xanh hơi lộ ra của cô ấy toát lên vẻ đẹp mê hồn. Mái tóc đen dài xoăn nhẹ buông xõa trên vai như rong biển. Khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm, toát lên vẻ lười biếng.
Người này không ai khác chính là Kiều Niên.
Vẻ ngoài của Kiều Niên khiến những người khác trong quán bar phải tái mặt. Cô ấy như một ngôi sao trên sân khấu, chói lọi và hút mắt.
Kiều Hân siết chặt nắm đấm.
Kiều Niên!
Lại là Kiều Niên!
Lần nào cũng vậy, đều là Kiều Niên cướp mất hào quang của cô!
Khi vị thiếu gia nhà giàu đang uống rượu bên cạnh nhìn thấy Kiều Niên, mắt anh ta mở to. Anh ta cầm ly rượu lên, mỉm cười bước đến gần Kiều Niên.
Tuy nhiên, khi người đẹp liếc nhìn anh ta một cách lười biếng, anh ta thấy rõ sự lạnh lẽo trong mắt cô. Không hiểu sao, anh ta cảm thấy lạnh sống lưng và lập tức co rúm lại. Anh ta không dám nói chuyện với người đẹp nữa, cụp đuôi bỏ đi.
Kiều Niên đến cửa phòng riêng mà cô đã đặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô đẩy cửa bước vào. Khi thấy Kiều Hân đã vào trong, cô hơi sững sờ.
Không ngờ lần này Kiều Hân lại đến sớm như vậy.
Kiều Hân ngước nhìn Kiều Niên, thấy vóc dáng đầy đặn và khuôn mặt quyến rũ của cô ấy.
Nếu Kiều Niên chỉ là một mỹ nhân ngốc nghếch, chắc chắn cô sẽ ngưỡng mộ một người đẹp như Kiều Niên.
Nhưng Kiều Niên quá thông minh.
Đây chính là điều cô không thể chịu đựng được.
Tại sao Kiều Niên lại thông minh xinh đẹp như vậy? Sao ông trời lại bất công đến vậy?
Tuy nhiên, Kiều Hân nhanh chóng bình tĩnh lại.
Dù sao thì, đêm nay danh tiếng của Kiều Niên chắc chắn sẽ bị hủy hoại. Cô sẽ giẫm đạp Kiều Niên, khiến cô ta cả đời không thể nào hồi phục.
Kiều Hân mím môi, cười nhạt.
- Chị, không phải chị đã nói sẽ tặng quà cho tôi sao? Sao chị lại không mang gì đến?
Kiều Niên nhìn Kiều Hân. Cô đặc biệt khâm phục sự dày dạn của Kiều Hân. Rõ ràng cô đã bất hòa với nhà họ Kiều. Cô đã khiến Kiều Sơn phải vào tù, hôn nhân của Kiều Sơn và Tô Tuyết cũng tan vỡ.
Cô đã làm nhiều chuyện như vậy, vậy mà Kiều Hân vẫn có thể gọi cô là chị mà không chút e ngại. Xem ra Kiều Hân càng ngày càng có nhiều mưu mô.
- Không cần vội về món quà. Tôi có vài câu hỏi cho cô. - Kiều Niên lạnh lùng nói.
Kiều Hân cười gượng gạo và gật đầu.
- Được!
- Cô đã làm gì tôi vào đêm tôi mất trinh? - Ánh mắt Kiều Niên trở nên lạnh lẽo.
Nghe thấy câu hỏi của Kiều Niên, vẻ mặt cô không hề thay đổi. Cô khó hiểu nói.
- Chị, sao chị lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này? Đã lâu như vậy rồi, đừng nhắc lại chuyện cũ nữa!
- Thú nhận đi. Tôi khuyên cô nên suy nghĩ kỹ trước khi trả lời câu hỏi của tôi! - Kiều Niên lạnh lùng cười.
Vẻ mặt Kiều Hân trở nên nghiêm túc. Cô vội vàng nói.
- Thật ra, đêm đó tôi chỉ lén lút chuốc thuốc chị thôi. Những chuyện khác tôi không làm. Tất nhiên, chị phải là người biết rõ mọi chuyện chứ!
Lúc đó, Kiều Hân đã phái một ông lão đến phòng Kiều Niên, nhưng khi cô đưa ông lão đến phòng Kiều Niên thì Kiều Niên đã biến mất.