Với vẻ mặt lạnh lùng, Tưởng Nguyệt cau mày nhìn Kiều Niên.
- Chị dâu, chuyện này cô trực tiếp nhúng tay vào. Tôi e rằng bắt mạch cho bà nội không phải là chuyện nên làm. Dù sao thì cô cũng có thể thiên vị.
Sắc mặt quản gia tái nhợt. Lông mày ông càng lúc càng nhíu chặt.
Nhị thiếu gia đã ra khỏi nhà đi công chuyện. Không có Nhị thiếu gia ở đây, ông không biết phải làm sao với chuyện này.
Tưởng Nguyệt đẩy Kiều Niên ra, đưa tay sờ trán bà Cố. Cô lo lắng nói.
- Trán bà nội nóng quá. Bà đang sốt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta phải làm sao?
Kiều Niên nhìn Tưởng Nguyệt với vẻ mặt bình thản, hơi nhíu mày.
- Cô Tưởng, cô làm gì vậy?
Tưởng Nguyệt nhìn Kiều Niên với vẻ mặt khó hiểu. Cô hỏi.
- Chị dâu hai, cô đang nói gì vậy?
- Cô biết rõ mình đã làm gì mà. - Kiều Niên bình tĩnh đứng sang một bên.
Đúng lúc này, bác sĩ Tô đến. Ông là bác sĩ tư của nhà họ Cố, cũng là bác sĩ điều trị của Cố gia.
Tưởng Nguyệt vội vàng đứng sang một bên, nhường chỗ cho bác sĩ Tô. Cô giả vờ lo lắng nói.
- Bác sĩ Tô, nhờ bác sĩ xem giúp bà nội. Bà nội sao rồi?
Triệu Thiến cũng muốn hỏi bác sĩ Tô, nhưng Tưởng Nguyệt đã nói rồi nên cô im lặng đứng sang một bên.
Cô học y. Thực ra cô cũng có năng lực chữa bệnh cho bà Cố, nhưng tâm trí cô lúc này rối bời, không thể nào tập trung tinh thần để chữa bệnh cho bà nội.
Bác sĩ Tô kiểm tra kỹ lưỡng cơ thể của bà Cố. Một lúc sau, ông cau mày nói.
- Bà Cố bị cảm. Bà ấy khá yếu, nên mới nôn ra m.á.u và sốt cao.
- Không phải bị đầu độc sao? - Tưởng Nguyệt buột miệng.
Khi Kiều Niên và Triệu Thiến nghe thấy lời Tưởng Nguyệt nói, cả hai đều nhíu mày.
- Không phải bị đầu độc. - Bác sĩ Tô nghiêm túc nói.
Mặt Tưởng Nguyệt đỏ bừng. Cô quay sang nhìn Kiều Niên, ngượng ngùng nói.