Hơn nữa, cô chắc chắn Tưởng Nguyệt đã bỏ axit sunfuric vào lọ nước hoa đó.
Lục Châu, Lục Niên và Cố Châu đứng bên cạnh cũng đang nhìn chằm chằm vào đống mỹ phẩm. Ai cũng nghi ngờ Tưởng Nguyệt đứng sau chuyện này, nhưng giờ không tìm được bằng chứng nào cả.
Tưởng Nguyệt khóc lóc thảm thiết.
Tống Vũ và Tưởng Nguyệt có mối quan hệ tốt đẹp. Lúc này, cô nhìn Tưởng Nguyệt đang khóc lóc thảm thiết, an ủi.
- Được rồi, đừng buồn. Nếu em thật sự không làm vậy, chúng ta sẽ không vu oan cho em!
Thật ra, Tống Vũ cũng hy vọng Tưởng Nguyệt không phải là người đứng sau chuyện này.
Hôm nay cô là người đã đón Tưởng Nguyệt ở nhà họ Cố. Nếu Tưởng Nguyệt có chuyện gì, cô sẽ không đẹp mặt.
Ánh mắt Kiều Niên rơi vào lọ nước hoa trong tay Tưởng Nguyệt.
Liệu lọ nước hoa này có phải là di vật của mẹ Tưởng Nguyệt không?
Nghĩ đến đây, ánh mắt Kiều Niên tràn ngập vẻ kinh ngạc. Cô mím môi, im lặng.
Được Tống Vũ an ủi, Tưởng Nguyệt cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô nắm chặt lọ nước hoa trong tay, nhìn Kiều Niên với đôi mắt ngấn lệ. Cô chất vấn.
- Kiều Niên, hôm nay cô lục túi xách của tôi mà không phân biệt đúng sai. Cô đã xâm phạm quyền riêng tư của tôi rồi. Tôi không quan tâm, nhưng cô vẫn muốn động đến đồ của mẹ tôi thì tôi chịu không nổi nữa. Cô không nên xin lỗi tôi và mẹ tôi sao?
Ánh mắt Kiều Niên rơi trên khuôn mặt trái xoan của Tưởng Nguyệt. Thật ra, Tưởng Nguyệt rất xinh đẹp.
Cô có đôi lông mày thanh tú, chiếc mũi nhỏ nhắn, rõ nét, và đôi môi trái anh đào. Tưởng Nguyệt toát lên vẻ đẹp của một tiểu thư con nhà gia giáo, ánh mắt thoáng chút yếu đuối và trầm lặng.