Cố Thanh không hề lo lắng mình sẽ làm tổn thương Tô Sinh. Thay vì để Tô Sinh nghĩ ngợi viển vông, cô thà để Tô Sinh nhận thức thực tế sớm hơn còn hơn.
- Tiền bối, em không có ý đó. Em chỉ là... - Tô Sinh chưa kịp nói hết câu, Cố Thanh đã ngắt lời cô.
Cô cũng biết rõ ánh mắt của đàn chị rất sắc bén. Hơn nữa, đàn chị lại là bác sĩ tâm lý.
Dù cô có giấu giếm thế nào, đàn chị cũng có thể nhận ra.
Tô Sinh vẫn bướng bỉnh nói tiếp.
- Tiền bối, em chỉ muốn biết anh ấy thích gì thôi. Sau này có thể làm bạn tốt của anh ấy là được rồi.
Cố Thanh không nói gì. Cô cầm tách cà phê lên, chậm rãi uống. Rõ ràng là cô không tin lời Tô Sinh.
Không khí trong phòng khách dần trở nên ngượng ngùng.
Tô Sinh cẩn thận cầm tách cà phê lên. Vừa định uống thì cửa phòng bật mở từ bên ngoài.
- Xin lỗi vì đã để em đợi. - Một giọng nói lạnh lùng và dịu dàng vang lên.
Lục Châu đứng ở cửa.
Hôm nay anh mặc một bộ vest trắng, trông rất điển trai và ấm áp.
Bàn tay đang cầm tách cà phê của Tô Sinh hơi run lên. Cô nhìn người đàn ông đứng ở cửa với vẻ khó tin.
Cô đã từng thấy anh Đông Hoa trên tạp chí.
Anh Đông Hoa chính là Lục Châu. Lục Châu là Tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Lục. Ảnh của anh thường xuyên được lên trang bìa của các tạp chí lớn.
Lúc Tô Sinh đọc tạp chí, cô đã nghĩ rằng ngoại hình của Lục Châu thật tuyệt vời. Mặc dù cô là sinh viên xuất sắc nhất khối khoa học xã hội, nhưng khi nhìn thấy ảnh của Lục Châu, cô không còn biết phải miêu tả anh như thế nào nữa.
Lần này, cô tiếp xúc gần gũi với Lục Châu.
Cô cảm thấy Lục Châu trông không giống trong ảnh chút nào.
Ảnh không hề lột tả được một chút nào khuôn mặt điển trai của Lục Châu.
Lục Châu chỉ đơn giản là một vị thần tiên đến từ thế giới khác.
Khiến người ta phải dừng lại nhìn.
Đúng lúc này, Tô Sinh nghe thấy tiếng tách trà đặt trên bàn.
Tô Sinh vội vàng thu hồi ánh mắt. Ánh mắt cô rơi vào Cố Thanh. Thấy Cố Thanh đặt tách cà phê xuống và đứng dậy, cô vội vàng làm theo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Vậy mời em ăn cơm. Em sẽ không truy cứu chuyện này nữa.
Tô Sinh kinh ngạc nhìn Cố Thanh. Cô không ngờ Cố Thanh lại dám nói chuyện với Đông Hoa tiên sinh như vậy.
Trong mắt cô, Đông Hoa tiên sinh là một người cao ngạo, không phải người có thể đùa giỡn.
Xem ra đàn chị nói đúng. Chị ấy đặc biệt quen thuộc với Đông Hoa tiên sinh.
- Được. - Lục Châu không chút do dự đồng ý, khóe môi hơi cong lên.
Tô Sinh liếc nhìn Lục Châu, tim đập càng lúc càng nhanh.
Tuy nụ cười của Lục Châu mang lại cảm giác xa lạ, nhưng cũng khiến người ta liên tưởng đến một vị công tử cao quý bước ra từ truyện tranh.
Ngay lúc Tô Sinh còn đang ngơ ngác, Cố Thanh đã kéo Tô Sinh lại, mỉm cười giới thiệu cô với Lục Châu.
- Em thường nói với anh trước đây, đàn em của em chính là cô ấy, Tô Sinh.
Tim Tô Sinh như muốn nhảy vọt lên tận cổ họng. Cô nhìn Lục Châu với vẻ sợ hãi và bất an. Ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt trong trẻo của Lục Châu, khiến hơi thở cô nghẹn lại.
Đây chính là Đông Hoa tiên sinh mà cô hằng mong nhớ ngày đêm.
Khi nhìn gần, cô suýt nữa thì ngạt thở trước vẻ đẹp của Đông Hoa tiên sinh.
Lần trước gọi điện cho Đông Hoa tiên sinh, cô mất trọn mười phút để lấy lại bình tĩnh mới có thể nói năng bình thường.
Lần này, cô bất ngờ đối mặt với Đông Hoa tiên sinh. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, mỉm cười chào hỏi.
- Chào anh, Lục tiên sinh.
Lúc này, đầu óc Tô Sinh trống rỗng. Cô muốn nói thêm gì đó với Đông Hoa tiên sinh, nhưng lại chẳng nghĩ ra được gì. Cô chỉ có thể chào hỏi một cách khô khan.
Cố Thanh nhận ra Tô Sinh đang ngại ngùng. Cô cười trêu.
- Lần trước, cô Kiều nhờ em khám bệnh cho con của một người bạn, nhưng lúc đó em không có thời gian nên đã bảo Tô Sinh đi cùng cô ấy.
Lục Châu nghe thấy lời Cố Thanh, lập tức hiểu ra. Anh nói.
- Cô là bác sĩ tâm lý đã khám cho con của bạn Niên Niên. Chào cô.
Tô Sinh cười gượng gạo rồi nói tiếp.
- Vâng, tôi cũng không giúp gì được cho cô Kiều.
Tô Sinh mỉm cười nhẹ. Nỗi ghen tị trong lòng đã tan biến từ lâu.