Tuy xe của Cố Châu chưa rời đi, nhưng nó cũng không đuổi theo cô. Kiều Niên thở phào nhẹ nhõm. Cô không còn tâm trí nào nghĩ đến Cố Châu nữa. Cô bước về phía thang máy.
Ting Ting.
Thang máy kêu một tiếng, cửa mở.
Khi cửa mở ra, Kiều Niên thấy mái tóc dài màu hồng của Tô Sinh xõa xuống vai. Cô mặc một chiếc váy trắng, trông vô cùng dịu dàng và xinh đẹp.
- Cô Kiều. - Tô Sinh mỉm cười chào Kiều Niên. Cô không ngờ lại gặp Kiều Niên ở đây.
- Cô Tô, thật trùng hợp. - Kiều Niên bước vào thang máy.
Tô Sinh nhìn bộ dạng chỉnh tề của Kiều Niên, lại nghĩ đến Tiểu Kỳ, người không muốn nói chuyện hay gặp gỡ người ngoài. Cô nghĩ rằng Kiều Niên biết đàn chị đã trở về nên muốn hỏi thăm chị ấy về Tiểu Kỳ. Cô mỉm cười nói.
- Đàn chị của tôi đang ở văn phòng. Tôi đưa cô đến đó!
Khi Kiều Niên nghe thấy lời Tô Sinh, cô khẽ lắc đầu và nói.
- Không.
Thật ra Kiều Niên rất kín tiếng. Cô đến đây để gặp Đông Hoa, mà Tô Sinh cũng là một người hâm mộ của Đông Hoa. Nếu Tô Sinh biết Đông Hoa cũng ở đây, và hôm nay cô đến gặp Đông Hoa, có lẽ cô ấy sẽ nghĩ cô đang khoe khoang.
Kiều Niên có ấn tượng tốt với Tô Sinh, nên cô không muốn gây thêm rắc rối.
Tô Sinh hơi sững sờ. Rồi cô mỉm cười và gật đầu. Cả tòa nhà Vĩnh An có rất nhiều công ty. Có lẽ Kiều Niên đến đây để tìm người khác.
Tô Sinh nghĩ đến tình hình của Cố Kỳ, mỉm cười nói.
- Cô Kiều, đàn chị của tôi hôm nay mới về. Nếu cô lo lắng cho sức khỏe của Tiểu Kỳ, sao không nhờ chị ấy khám lại cho cháu? Sau khi xác nhận tình hình của Tiểu Kỳ, chúng ta có thể điều trị bệnh cho cháu. Đến lúc đó, Tiểu Kỳ sẽ hồi phục nhanh hơn.
Ánh mắt Tô Sinh đảo quanh. Lúc ở nhà họ Cố, Kiều Niên có vẻ không tin vào phán đoán của cô. Giờ cô rất tò mò không biết Kiều Niên đang nghĩ gì.
- Cảm ơn, tôi hiểu rồi. - Nghe vậy, Kiều Niên nhớ lại lời Cố Thanh khẳng định Cố Kỳ không có bệnh. Cô tò mò hỏi.
- Cô Tô, cô đã nói với bác sĩ Cố về tình hình của Tiểu Kỳ chưa?
- Vâng, tôi đã nói rồi. - Tô Sinh nhìn xuống góc dưới bên phải.
Kiều Niên tò mò hỏi.
- Bác sĩ Cố nói gì vậy?
- Đàn chị của tôi nói rằng chị ấy cảm thấy phán đoán trước đây của mình có thể không chính xác. Chị ấy định đến tận nơi xem xét rồi mới đưa ra kết luận! - Tô Sinh nói.
Nghe Tô Sinh nói, Kiều Niên hơi sững sờ. Một tia kinh ngạc thoáng qua trong mắt cô.
- Bác sĩ Cố cũng nghĩ Tiểu Kỳ bị tự kỷ sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Sinh vội vàng an ủi cô.
- Cô Kiều, đừng lo lắng. Đàn chị của tôi chỉ nói là đang quan sát thôi.
Kiều Niên mỉm cười dịu dàng, rồi nhìn sang một bên và im lặng.
Cô cảm thấy bác sĩ Cố Thanh sẽ không nói rằng cô ấy đang quan sát. Dựa trên những lần tiếp xúc với bác sĩ Cố Thanh, bác sĩ Cố Thanh chắc chắn sẽ không nói rằng Cố Kỳ bị tự kỷ.
Khi cô giải thích tình hình của Cố Kỳ cho bác sĩ Cố Thanh, bác sĩ Cố Thanh ngay lập tức chắc chắn rằng Cố Kỳ chỉ đang tìm kiếm sự chú ý.
Tại sao Tô Sinh lại nói như vậy?
Kiều Niên nhanh chóng hiểu ra. Có lẽ Tô Sinh sợ mình sẽ xấu hổ nếu nói sai nên mới nói như vậy!
Trước đây, cô có ấn tượng tốt với Tô Sinh, vì cô ấy là một cô gái ngọt ngào và đáng yêu. Hơn nữa, tính cách của cô ấy lại rất hoạt bát. Dù nhìn thế nào đi nữa, cô ấy vẫn rất nổi bật.
Chẳng ai lại không thích một đứa trẻ xuất sắc, đáng yêu và dễ gần như vậy.
Tuy nhiên, giờ đây, Kiều Niên cảm thấy hơi khó chịu. Ấn tượng tốt đẹp của cô về cô ấy lập tức biến mất.
Cô không biết tại sao lại xảy ra chuyện này.
Tô Sinh cho cô cảm giác cô ấy thích kiểm soát mọi thứ.