Tiếp xúc gần gũi với Cố Châu như vậy, Kiều Niên phải ngửa đầu ra sau nhìn mặt anh.
Anh tựa như một kiệt tác hoàn mỹ nhất được tạo ra từ thiên đường, ngũ quan rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm như hai vực thẳm. Cộng thêm vẻ lạnh lùng, nghiêm nghị, cô không khỏi muốn nhào vào anh.
Lúc này, Kiều Niên cảm thấy mình thật nông cạn. Cô chỉ quan tâm đến vẻ ngoài của anh.
Kiều Niên l.i.ế.m môi.
Lúc này, Cố Châu buông cô ra một cách nhanh chóng.
- Tõm!
Nước trong bồn tắm b.ắ.n tung tóe khắp sàn.
Kiều Niên ngượng ngùng ngồi thẳng dậy, ho khan hai tiếng.
Chỉ đến lúc này, cô mới tống được nước ra khỏi cổ họng. Giờ cô đã tỉnh táo hơn nhiều.
- Cố Châu! - Kiều Niên dựa vào thành bồn tắm, cảm thấy mình như sắp chết.
Cô buồn bực nói.
- Anh cần phải làm vậy sao? Anh là đàn ông, tôi không xấu. Anh sẽ không thiệt đâu.
Sắc mặt Cố Châu tối sầm lại. Anh nhìn Kiều Niên với vẻ uy nghiêm.
- Tôi là người, không phải thuốc giải!
- Đàn ông lên giường thì...
Trước khi Kiều Niên nói hết câu, cô nhớ lại chuyện năm năm trước. Ánh mắt cô mờ đi.
- Đưa kim bạc cho tôi. - Kiều Niên yếu ớt chìm vào bồn tắm, để nước chảy trên mặt.
Cố Châu nắm lấy đầu Kiều Niên và kéo cô lên.
- Em chắc mình làm được chứ?
- Kim bạc đâu? - Kiều Niên mỉm cười.
- Hay là tôi bằng lòng làm thuốc giải? Em chắc chắn bây giờ có thể làm được chứ? - Cố Châu do dự một chút, nghi ngờ nhìn Kiều Niên.
- Được. - Giọng nói của Kiều Niên có chút quyến rũ.
Cô dựa đầu vào thành bồn tắm, mỉm cười với Cố Châu.
- Chúng ở trong ngăn kéo bàn trang điểm.
Cố Châu quay người đi về phía bàn trang điểm. Anh mở ngăn kéo ra, thấy một chiếc hộp gỗ khắc hoa.
Khi mở hộp ra, anh thấy những cây kim bạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Anh đang định vào phòng tắm thì cửa phòng bật mở.
Cố Châu lạnh lùng nhìn sang, nhíu mày.
Tưởng Nguyệt bưng một nồi nước bước vào. Khi nhìn thấy Cố Châu, mặt cô đỏ bừng không ngừng.
Vì ngại ngùng, cô cúi đầu xuống.
Hình như anh đang ướt sũng. Tóc anh nhỏ giọt nước. Áo sơ mi của anh hơi mở cúc, cô chỉ thấy những giọt nước đọng trên n.g.ự.c anh.
Tưởng Nguyệt cúi đầu, cố gắng điều hòa hơi thở và tâm trạng. Cô sợ mình sẽ không kiềm chế được mà lao vào Cố Châu.
Ánh mắt Cố Châu lóe lên tia lạnh lẽo, anh lạnh lùng hỏi.
- Sao cô lại ở đây?
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Cố Châu, Tưởng Nguyệt cắn môi. Sau một hồi do dự, cô ngẩng đầu lên nhìn Cố Châu và nói với vẻ áy náy.
- Em nghe người hầu nói chị dâu hình như say rượu, nên em nấu canh giải rượu mang đến. Không ngờ lại làm phiền anh và chị dâu. Thật xin lỗi!
Tưởng Nguyệt không thấy Kiều Niên đâu nên cố gắng dò hỏi xem cô ấy có thể ở đâu.
- Cô làm phiền chúng tôi rồi. Biết sẽ làm phiền chúng tôi, sao còn đến? - Cố Châu lạnh lùng liếc nhìn Tưởng Nguyệt, vẻ bực bội hiện rõ.
Tưởng Nguyệt vừa định trả lời, thì một giọng nói quyến rũ vang lên từ phòng tắm.
- Cố Châu, tìm thấy chưa?
Tưởng Nguyệt quay đầu nhìn về phía phòng tắm.
Giọng nói này khác hẳn với giọng nói thường ngày của Kiều Niên.
Chẳng lẽ Kiều Niên và Cố Châu đã...
Tưởng Nguyệt kinh ngạc đến tái mặt. Tay cô run lên, bát canh giải rượu tuột khỏi tay, đổ tung tóe khắp sàn nhà.