- Tôi đỡ hơn nhiều rồi. Cô đỡ tôi ngồi dậy được không?
- Vâng.
Kiều Niên cẩn thận đỡ Lục Châu dậy, đặt một chiếc gối lên sau lưng anh. Cô nhìn Lục Châu với vẻ mặt phức tạp.
Kiều Niên bất lực đứng bên cạnh, suy nghĩ xem nên nói chuyện này thế nào để không làm Lục Châu sợ.
Đúng lúc Kiều Niên đang suy nghĩ, Lục Châu nói.
- Hình như cô có lời muốn nói với tôi?
Nghe Lục Châu nói, Kiều Niên như nghẹn lời. Anh ấy đã phát hiện ra điều này.
Kiều Niên mím môi gật đầu.
- Em có chuyện muốn nói với anh.
Lục Châu nhìn quanh phòng bệnh, không thấy ai cả. Anh hỏi.
- Cố Châu đâu?
- Anh ấy vừa đi giải quyết việc vặt. Em không biết khi nào anh ấy về. Có gì cần thì cứ báo em.
Kiều Niên vừa dứt lời thì có tiếng gõ cửa.
- Mời vào. - Kiều Niên nghiêng đầu.
Cửa mở, Bác sĩ Sa bước vào.
Bác sĩ Sa cẩn thận kiểm tra vết thương của Lục Châu rồi thở phào nhẹ nhõm. Anh gật đầu nói.
- Vết thương của Lục tiên sinh đang lành lại rồi. Anh có thể cử động nhẹ một chút, nhưng đừng để anh ấy quá kích động.
Người Kiều Niên hơi cứng lại. Rồi cô gật đầu.
- Vâng.
Kiều Niên biết rõ những lời cuối cùng của Bác sĩ Sa là dành cho cô.
Vết thương của Lục Châu nằm cạnh tim. Nếu cảm xúc của anh d.a.o động quá nhiều, có thể ảnh hưởng đến tim.
Vì vậy, cô chưa thể nhận Lục Châu.
Thấy Kiều Niên hiểu ý mình, bác sĩ Sa gật đầu nói.
- Bác sĩ Kiều, tôi đi trước. Có gì thì gọi lại cho tôi sau nhé!
- Cảm ơn bác sĩ Sa. - Kiều Niên chân thành nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
- Không có gì.
Sau khi bác sĩ Sa rời đi, trong phòng chỉ còn lại Kiều Niên và Lục Châu.
Tim Kiều Niên đập thình thịch, cảm xúc phức tạp.
Người nhà của cô đang ở ngay trước mặt, nhưng cô không thể nhận anh.
- Lục...
- Kiều...
Cả hai cùng lên tiếng.
Kiều Niên hơi sững sờ. Rồi cô mỉm cười nói.
- Anh nói trước đi!
Ánh mắt Lục Châu dừng lại trên đôi mắt trong veo của Kiều Niên. Nhớ lại những gì mình vừa nói, anh hỏi.
- Vừa rồi cô có chuyện gì muốn nói với tôi không?
- Em chỉ muốn hỏi anh có nhớ nhà sau thời gian xa nhà dài như vậy không?
Lục Châu bình tĩnh nói.
- Từ khi tôi 18 tuổi đến giờ, tôi chưa từng nghĩ nhiều đến chuyện này.
- Vậy trong nhà có ai khiến anh bận tâm không?
Lục Châu khẽ chớp mắt, đáp
- Tôi lo lắng cho tất cả mọi người.
Ánh mắt Kiều Niên lóe lên. Sau một hồi do dự, cô ngập ngừng hỏi.
- Em từng thêu một túi may mắn cho con gái lớn nhà họ Lục. Đến tết Thanh Minh, em sẽ thêu thêm một túi may mắn nữa cho cô ấy!
Trước khi đến MY, nếu Kiều Niên nói những lời này với anh, Lục Châu sẽ không để ý đến cô. Nhưng sau bao nhiêu chuyện xảy ra, anh cũng không còn phản kháng nàng nữa.
- Cảm ơn.
Kiều Niên thở phào nhẹ nhõm. Cô muốn biết thêm về tình cảm của Lục Châu dành cho con gái lớn nhà họ Lục.
- Anh muốn Nguyệt Thần vì cô ấy, đúng không?
Lúc này, tóc Lục Châu hơi rối. Ánh mắt cực kỳ trong trẻo, dường như ẩn chứa những cảm xúc khó diễn tả. Anh lặng lẽ nhìn Kiều Niên hồi lâu rồi nói.
- Đưa kính cho tôi được không?
Kiều Niên liếc nhìn chiếc kính trên tủ đầu giường. Cô bước tới đưa cho Lục Châu.
Sau khi Lục Châu đeo kính, khí chất của anh lập tức thay đổi, trông càng thêm tao nhã và nghiêm túc.
- Nghe nói, nếu nhỏ m.á.u lên Nguyệt Thần, có thể mơ thấy người mình yêu thương nhất. Hơn nữa, có thể dựa vào màu sắc của ngọc để đoán xem kiếp sau người mình yêu thương có hạnh phúc hay không.