Trần Thanh cũng cảm thấy kỳ lạ. Đại thiếu gia vẫn còn sống, sao lại không về nhà họ Cố? Suy cho cùng, bao nhiêu lâu nay lão phu nhân đều nghĩ đến Đại thiếu gia.
Tuy nhiên, Đại thiếu gia đã mất tích năm năm rồi.
Trần Thanh không có ấn tượng sâu sắc với Đại thiếu gia. Trong ấn tượng của anh, Đại thiếu gia luôn mỉm cười dịu dàng.
Theo lời chú Tang, tuy Đại thiếu gia vẫn còn sống, nhưng có thể anh ấy đã mất trí nhớ.
Chỉ khi tự mình tìm thấy Đại thiếu gia, anh mới có thể xác nhận được chuyện gì đang xảy ra.
Nhị thiếu gia đến MY vì chuyện này.
... .
Sau khi cúp máy, Kiều Niên hơi nhíu mày, vẫn còn nghĩ đến những lời cuối cùng của Cố Châu.
Nếu hai người đối mặt, cô sẽ trả lời câu hỏi của Cố Châu như thế nào?
Chẳng lẽ cô phải nói thẳng với Cố Châu rằng họ không thể nào đến được với nhau?
Kiều Niên hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt câu hỏi này ra khỏi đầu.
Cô liếc nhìn đồng hồ. Vẫn còn chút thời gian nữa mới lên máy bay. Cô vẫn có thể ngủ một giấc.
Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Kiều Niên vốn nghĩ là Cố Châu gọi, nhưng khi nhìn thì thấy đầu dây bên kia là Cố Kỳ.
Vẻ mặt Kiều Niên bất giác dịu lại. Sau khi nghe máy, cô áp điện thoại vào tai, nhẹ nhàng nói.
- Tiểu Kỳ.
- Cô, hình như cô quên mất chuyện gì đó.
Kiều Niên hơi sững sờ. Cô chỉ nhớ Cố Kỳ vẫn còn nợ tiền mình. Ngoài ra, cô không thể nhớ ra điều gì khác.
- Sao vậy? - Kiều Niên hỏi.
- Trước đây cô đã hứa với cháu là sẽ giúp cháu tìm mẹ.
Nghe giọng nói buồn bã của Cố Kỳ, Kiều Niên đột nhiên thấy nhói lòng. Cô áy náy nói.
- Tiểu Kỳ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kiều Niên mím môi, tiếp tục.
- Cô đã gửi mẫu ADN của cháu đi xét nghiệm rồi. Nhưng tìm được gia đình cháu sẽ mất rất nhiều thời gian. Có lẽ sẽ mất một thời gian.
- Vậy cô đã tìm thấy bà ấy chưa?
- Chưa. - Kiều Niên cụp mắt xuống, vẻ mặt có chút u ám.
Nghe Kiều Niên nói, Cố Kỳ có một cảm giác kỳ lạ.
Giá mà cô là mẹ của cậu!
Đáng tiếc, cô không phải là mẹ của cậu.
Cố Kỳ hơi thất vọng nói.
- Cháu cứ nghĩ với mẫu ADN này, cháu sẽ sớm tìm được mẹ thôi.
Kiều Niên cảm thấy lòng mình như bị kim châm. Khi trở về, cô nhất định sẽ giúp Cố Kỳ tìm mẹ, để cậu có thể đoàn tụ với cô ấy càng sớm càng tốt và không phải thất vọng nữa.
Tuy nhiên, điều khiến Kiều Niên thắc mắc là tại sao Cố Kỳ lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Kiều Niên ước chừng thời gian. Lúc này ở thành phố An khoảng năm giờ chiều, tức là Cố Kỳ vừa tan học.
Liệu Cố Kỳ có lại xảy ra chuyện gì nữa không?
Tuy nhiên, Kiều Niên không thể hỏi trực tiếp Cố Kỳ, vì cô sợ sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của cậu.
- Tiểu Kỳ, giờ cháu về nhà chưa?
- Không ai đón cháu cả!
Giờ thì Kiều Niên đã hiểu. Chắc hẳn là vì Cố Kỳ thấy những đứa trẻ khác đều có mẹ, chỉ có mình cậu là không có. Đó là lý do tại sao Cố Kỳ gọi điện hỏi cô đã tìm thấy mẹ chưa.
- Tiểu Kỳ, sau khi về, cô có thể đón cháu ở trường không?
Cố Kỳ có một cảm giác kỳ lạ trong lòng. Cậu không chút do dự cúp máy, mắt hơi đỏ.
Cậu chỉ muốn mẹ đến đón mình tan học.
Mẹ cậu đâu rồi?
Bình thường Cố Kỳ rất mạnh mẽ, nhưng lúc này, cậu vẫn rất buồn.
Bạn cùng lớp của Cố Kỳ, Chu Khiêm, liếc nhìn Cố Kỳ, cố ý làm mặt nghiêm nghị. Cậu ta hét lên.
- Đứa trẻ không có mẹ chỉ là đứa trẻ hôi hám nhặt được từ thùng rác!
Một cậu bé khác tò mò nhìn Cố Kỳ và hỏi.
- Tiểu Kỳ, có phải mẹ cậu vứt cậu vào thùng rác vì cậu không nói được không?
Tay Cố Kỳ hơi cứng lại, đôi mắt sáng ngời của cậu tối sầm lại. Hai bàn tay nhỏ bé nắm chặt thành nắm đấm.