Nói xong, Lục Châu định dẫn Kiều Niên vào phòng ăn thì nhớ ra ông Trần cũng ở đó. Anh quay lại nhìn ông Trần, mỉm cười hỏi.
- Ông Trần, chúng ta cùng ăn sáng nhé?
- Cảm ơn anh Lục đã chiếu cố. Tôi ăn rồi.
Lục Châu gật đầu, cùng Kiều Niên rời đi.
Kiều Niên nhận ra ánh mắt của ông Trần đang dán chặt vào mình.
Cảm giác bị nhìn chằm chằm khiến cô có chút bất an. Mãi đến khi Lục Châu dẫn cô vào góc phòng, cảm giác bất an mới dần biến mất.
Lúc này, Lục Châu cũng dừng lại. Vẻ dịu dàng và cưng chiều của anh lập tức biến mất.
Kiều Niên không hề cảm thấy ngượng ngùng. Cô biết Lục Châu chỉ làm vậy để giúp cô.
Lục Châu nhìn Kiều Nien, cứng nhắc nói.
- Xin lỗi vì vừa rồi đã đắc tội với cô!
Nếu không phải Cố lão phu nhân và Cố Châu nhắc nhở anh phải chăm sóc Kiều Niên chu đáo, anh đã không phải bận tâm đến cô.
- Cảm ơn! – Kiều Niên chân thành nói.
- Lát nữa, cố gắng ở bên cạnh tôi, đừng đi lung tung.
Kiều Niên khẽ gật đầu.
Tuy cô không sợ ông Trần, nhưng ông nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, cô không thể nào hiểu nổi.
Càng ít phiền phức càng tốt.
Lúc này Lục Châu mới nói.
- Nhưng sắp bắt đầu rồi. Tôi không thể lúc nào cũng chăm sóc cô được. A Châu đã sắp xếp vệ sĩ cho cô rồi. Lát nữa tôi sẽ dẫn cô đi gặp cậu ấy!
Nghe Lục Châu nói vậy, Kiều Niên cảm thấy ấm lòng. Cô không ngờ Cố Châu lại sắp xếp vệ sĩ cho mình. Thật sự không ngờ anh lại là người ấm áp đến vậy.
Kiều Niên mỉm cười đáp.
- Được.
Khi Kiều Niên cười, đôi mắt cáo tinh ranh cong lên thành hình trăng khuyết. Trông cô thật đáng yêu, nét quyến rũ toát ra từ đôi mắt ấy khiến người ta muốn phạm sai lầm.
Lục Châu hơi giật mình. Khi Kiều Niên cười, trông cô thật giống Lục Kỳ. Sắc mặt anh lập tức trở nên lạnh lùng.
- Sau này không cần trang điểm vào những dịp như thế này nữa. Đừng cười với ai cả!