Ánh mắt họ lại một lần nữa đổ dồn về phía bức tranh. Người và vật trong tranh dường như đang đi ra ngoài. Nó giống hệt bức tranh tường đá mà họ đã thấy.
Nghe Kiều Niên nói, ánh mắt Cố Châu lóe lên. Anh nhìn Kiều Niên. Tuy chỉ là thoáng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã chuyển thành tin tưởng.
Anh tin cô.
Chỉ cần cô nói, anh sẽ tin cô.
Ngay cả bản thân Cố Châu cũng không cảm nhận được sự tin tưởng vô điều kiện này.
Kiều Vũ nhíu mày. Ánh mắt anh dừng lại trên mặt Kiều Niên. Trong giây lát, anh nhìn cô với vẻ dịu dàng.
Tần Lục là người đầu tiên bước lên nói.
- Rõ ràng cô Tống là người mang bức tranh tường đá đến, và cô ấy đang là sinh vật sống trên sân khấu. Cô định chứng minh điều đó bằng cách nào?
Kiều Niên lạnh lùng liếc nhìn Tần Lục.
- Cô Tần, câu đó dùng để miêu tả động vật. Nếu cô không biết dùng từ thì hãy học lại từ tiểu học đi!
Mặt Tần Lục đỏ bừng. Cô siết chặt nắm đ.ấ.m và giận dữ nói.
- Cô Kiều, tôi nghĩ tôi biết cô muốn lợi dụng cô Tống.
Kiều Niên không thèm để ý đến một kẻ ngốc như Tần Lục. Ánh mắt cô rơi vào khuôn mặt Trương Lỗi trên sân khấu, giọng điệu dịu dàng hẳn đi.
- Anh Trương, mời anh xem danh sách đấu giá. Vật phẩm cuối cùng trong danh sách là bức tranh tường đá phải không?
Khi Kiều Niên nói ra điều này, tất cả mọi người đều sững sờ.
Mọi người đều nhìn Kiều Niên với vẻ khó tin.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm sao cô ấy biết thứ tự các món đồ được đấu giá?
- Vậy thì cô ấy có liên quan đến ban tổ chức sao?
- Sao ông tin được? Ông bị ngốc à? Tôi nghĩ cô ta đang khoe khoang!
- Nói cho ông biết, có rất nhiều người muốn nổi tiếng. Tôi đã gặp quá nhiều rồi!