- Chị Tưởng Nguyệt, chị thật là hiếu thảo. Tiêu chuẩn ngoại hình của chị thật cao. Chị mặc bộ váy này trông thật xinh đẹp. Chỉ có chị mới có thể mặc một bộ váy đẹp như vậy!
Sao cô lại không hiểu ý của Tần Lục chứ? Tần Lục chỉ đang lợi dụng cô để đối phó với Kiều Niên mà thôi.
Tưởng Nguyệt quay đầu lại, thấy Kiều Niên và Lục Niên đang sánh bước bên nhau. Hai người vừa nói chuyện vừa cười đùa, như thể đã là bạn bè mấy chục năm rồi.
Cô biết rõ, từ nhỏ đến lớn, anh Lục Niên chưa bao giờ thích cô. Cô vẫn luôn nghĩ anh Lục Niên không thích phụ nữ, giống như anh Cố Châu vậy.
Hai người đàn ông không thích phụ nữ này, đều đã mất hết nguyên tắc trước mặt Kiều Niên.
Tưởng Nguyệt mím môi. Cô muốn biết cảm giác được họ yêu thương là như thế nào.
Tưởng Nguyệt hơi cúi đầu, che giấu suy nghĩ. Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên nhìn Tần Lục, mỉm cười hỏi.
- Tần Lục, anh họ cô thường làm gì?
Nghe Tưởng Nguyệt hỏi, Tần Lục không khỏi mỉm cười.
Xem này, cơ hội đến rồi.
- Anh họ thích uống trà và sưu tầm đồ cổ. Anh ấy cũng thích chó mèo. Nhà anh ấy có ba con ch.ó và một con mèo. Anh ấy rất xuất sắc mà vẫn còn độc thân!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tưởng Nguyệt nhìn theo bóng lưng Lý Khôn. Cô biết tại sao Lý Khôn lại độc thân.
Kể từ buổi hẹn hò, Lý Khôn đã để mắt đến Kiều Niên.
Hơn nữa, gần đây Lý Khôn hay hỏi thăm về Kiều Niên. Chính vì vậy mà Lý Khôn và cô mới trở thành bạn tốt.
Nói đến đây, cô phải cảm ơn Kiều Niên.
Tưởng Nguyệt quay sang nhìn Tần Lục và hỏi.
- Cô có thích trà không?
Tần Lục ghét trà nhất. Bình thường cô thích uống nước ngọt, nhưng cô không hiểu sở thích uống trà của giới thượng lưu. Tuy nhiên, cô không thể từ chối. Cô chỉ có thể mỉm cười nói.
- Em thích!
Tưởng Nguyệt cười nói.
- Tôi vừa mua trà. Lát nữa tôi sẽ sai người mang lên cho cô!
- Cảm ơn chị Tưởng Nguyệt. Chị là người tốt nhất!
Tưởng Nguyệt cười, không nói gì thêm.
Tần Lục nghĩ lá trà mà Tưởng Nguyệt đưa cho mình chắc hẳn là lá trà ngon. Đến lúc đó, cô sẽ đưa lá trà cho dì. Biết đâu dì sẽ giúp cô cúng bái tổ tiên.
Tần Lục từ khi sinh ra chưa từng biết bố mình là ai. Mẹ cô một mình nuôi cô, nên mong ước lớn nhất của cô là được nhà mẹ thừa nhận.
Nghĩ đến đây, nụ cười trên môi Tần Lục càng thêm rạng rỡ. Cô đã quên mất chuyện Kiều Niên vừa đánh mình.
Kiều Niên mơ hồ cảm nhận được Lý Khôn đang nhìn mình. Ánh mắt anh rất dịu dàng. Cô quay đầu lại, mỉm cười lịch sự với Lý Khôn.
Tần Đông nhận ra ánh mắt của con trai, mỉm cười. Bà nhẹ nhàng hỏi.
- Con gái nhà nào vậy? Mẹ chưa từng gặp con bé. Nếu con thích, hôm khác mẹ sẽ đến cầu hôn.
- Con gái thứ hai của nhà họ Kiều.
Tần Đông suy nghĩ một chút rồi hỏi với vẻ khó hiểu.
- Nhà họ Kiều? Em gái của Kiều Vũ?
Trong mắt những gia tộc lớn ở thành phố An, nhà họ Kiều chẳng là gì cả. Điều duy nhất mọi người nhớ đến là nhà họ Kiều có một người thông minh và có năng lực, tên là Kiều Vũ.