Mặt Tần Lục tái mét vì sợ hãi. Cô có linh cảm không lành.
Đúng lúc này, điện thoại cô reo lên tin nhắn.
Tần Lục mở điện thoại lên thì thấy nhà trường đã đuổi việc.
Cái gì?
Thật sao?
Nhà trường đã đuổi việc cô thật.
Chân Tần Lục khuỵu xuống, cô ngã vật xuống đất.
Sao lại thế này?
Cố Kỳ chỉ là con của một nhân viên bảo vệ khu phố. Cô của Cố Kỳ chắc chắn không phải người có địa vị gì!
Chẳng lẽ cô của Cố Kỳ vừa rồi không phải đang nói khoác sao? Chẳng lẽ cô ta thật sự quen biết hiệu trưởng Tần Xuyên sao?
Tần Lục nhìn Kiều Niên với vẻ mặt khó tin. Cô mím môi lo lắng, nhớ lại giọng điệu của Kiều Niên khi gọi điện cho Tần Xuyên lúc nãy.
Người phụ nữ này chắc hẳn rất thân thiết với hiệu trưởng.
Nếu không, cô ta đã không nói chuyện với hiệu trưởng một cách tùy tiện như vậy.
Mắt Tần Lục đỏ bừng.
Làm việc ở ngôi trường này là cơ hội duy nhất để cô tiếp cận giới thượng lưu. Nếu rời đi, cô sẽ không bao giờ có thể bước chân vào giới thượng lưu nữa.
Cô phải ở lại đây!
Bằng mọi giá!
Cho dù phải đánh đổi cả phẩm giá của mình!
Tần Lục bò về phía Kiều Niên, quỳ xuống trước mặt cô, miệng xin lỗi với đôi mắt đỏ hoe.
- Cô Cố, cô Cố, chuyện này thật sự là lỗi của tôi. Tôi sai rồi, tôi sai rồi. Tôi thực sự xin lỗi! Tôi không nên đổ lỗi cho học sinh Cố Kỳ mà không điều tra kỹ lưỡng. Đến bây giờ tôi mới biết em ấy là một đứa trẻ thông minh. Lúc đó chắc tôi bị lừa đá vào đầu, hoặc có lẽ đầu óc tôi có vấn đề. Đó là lý do tôi nói ra những lời đó. Cô Cố, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, được không? Cô có thể gọi điện cho hiệu trưởng Tần bảo ông ấy giữ tôi lại được không?
Kiều Niên nhìn bộ dạng đáng thương của Tần Lục, lạnh lùng nói.
- Không được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Với một người như Tần Lục, luôn nịnh nọt nhà giàu quyền thế, cô ta hoàn toàn không biết mình sai ở đâu. Đây mới là bản chất thật sự của cô ta. Nó đã ăn sâu vào cô ta từ lâu. Giống như một con ch.ó không thể thay đổi thói quen ăn cứt vậy. Cô tin rằng Tần Lục sẽ không bao giờ thay đổi.
Tần Lục xin lỗi chủ yếu vì cô ta biết mình không thể làm phật lòng cô.
Nếu hôm nay Tần Lục gặp một đứa trẻ xuất thân từ gia đình bình thường, chắc chắn đứa trẻ đó đã bị cô ta bắt nạt mỗi ngày học ở đây.
Những đứa trẻ bị bắt nạt thì ngây thơ đến mức nào?
Ngôi trường này đã có biết bao nhiêu đứa trẻ như Cố Kỳ bị bắt nạt.
Tần Lục không hề xin lỗi vì cô ta yêu đứa trẻ.
Tần Lục không xứng làm giáo viên.
Kiều Niên bước về phía lớp học. Cô mở cửa và vẫy tay chào Cố Kỳ.
Khi Cố Kỳ nhìn thấy Kiều Niên, mắt cậu sáng lên. Cậu vội vàng cầm cặp sách nhỏ chạy đến.
Nắm tay Cố Kỳ, Kiều Niên bước ra ngoài. Nhân viên bảo vệ thấy hệ thống đã nhận diện được khuôn mặt của Kiều Niên nên không ngăn cản.
Cố Kỳ nắm tay Kiều Niên. Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cô, cậu cảm thấy hơi khó chịu.
Cố Kỳ rụt tay lại.
Kiều Niên nhìn xuống Cố Kỳ. Thấy vẻ mặt lạnh lùng của cậu, cô không khỏi bật cười.
Kiều Niên vươn tay về phía Cố Kỳ, nhẹ nhàng nói.
- Đưa tay cho cô.
Cố Kỳ khẽ nhíu mày, nói.
- Không tốt. Nam nữ không nên chạm vào nhau.
Kiều Niên im lặng.
Kiều Niên thật sự không ngờ Cố Kỳ còn nhỏ như vậy mà đã biết nhiều như vậy.
Dĩ nhiên, Kiều Niên cũng không nài nỉ. Lần trước, Cố Kỳ cũng không nắm tay cô. Cô cảm thấy Cố Kỳ có lẽ không quen chạm vào người khác.
Kiều Niên dẫn Cố Kỳ đến một tiệm bánh ngọt gần trường.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Cố Kỳ lấy ra mười lăm đô la từ cặp sách đặt lên bàn. Cậu đẩy nó đến trước mặt Kiều Niên, vẻ mặt nghiêm túc.