Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn

Chương 335: Bực Bội



Kiều Niên vội vàng gật đầu. Giờ cô chỉ muốn được gặp lại Cố Kỳ.

Mắt Cố Châu tối sầm lại. Anh đưa tay giật điện thoại của Kiều Niên.

Kiều Niên đưa tay giật điện thoại, nhưng Cố Châu tránh ra. Cô nhìn Cố Châu với vẻ mặt không vui, khẽ nhíu mày.

- Sao anh lại lấy điện thoại của tôi?

- Em nên nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai có một buổi đấu giá mà tôi cần em tham gia.

Kiều Niên nhìn Cố Châu với vẻ mặt khó hiểu. Cô hỏi.

- Đấu giá gì?

Hơn nữa, trong trí nhớ của cô, Cố Châu chưa bao giờ thích những dịp như thế này.

Cố Châu dường như đọc được suy nghĩ của Kiều Niên. Anh nói chậm rãi.

- Chỉ là một buổi đấu giá từ thiện thôi. Bà nội luôn là người làm từ thiện, nên đã nhận lời mời của ban tổ chức. Tuy nhiên, sức khỏe của bà không tốt. Tôi muốn thay bà tham gia.

Kiều Niên nghe vậy, hơi cụp mắt xuống, nghiêm túc suy nghĩ.

Từ thiện...

Chẳng lẽ Tần Xuyên đã tổ chức buổi đấu giá mà cô đã chuẩn bị từ trước?

Điều đó không thể nào.

Cô nhớ ra buổi đấu giá sẽ diễn ra vào tháng sau.

Nghĩ đến đây, Kiều Niên ngẩng đầu nhìn Cố Châu hỏi.

- Người tổ chức là ai?

- Tần Xuyên!

Đúng là anh ta.

Tần Xuyên đang làm cái quái gì vậy? Chẳng phải anh ta đã nói sẽ đợi đến mùng sáu tháng sau sao?

Cô đã chuẩn bị cho buổi đấu giá này suốt hai năm trời, vẫn còn một số món đồ vô giá chưa kịp chuẩn bị. Sao Tần Xuyên lại đến sớm vậy?

- Em không đi sao?

Đang lúc Kiều Niên đang suy nghĩ tại sao Tần Xuyên lại đưa ra buổi đấu giá sớm như vậy, cô nghe thấy Cố Châu hỏi.

- Tôi chỉ đang nghĩ xem khi tham gia, thân phận của mình sẽ như thế nào thôi. – Cô đáp.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Vậy em muốn lấy thân phận gì?

Kiều Niên hơi sững sờ. Cô ngạc nhiên nhìn Cố Châu.

Vừa rồi cô có bị ngốc không vậy? Sao lại hỏi thế?

May mà Cố Châu không bận tâm đến câu hỏi của cô. Anh nói tiếp.

- Đấu giá lần này khác với những lần trước. Mỗi người đều có thể lấy một món đồ quý giá ra đấu giá. Tất nhiên, em phải tự chuẩn bị một món.

Nghe Cố Châu nói vậy, Kiều Niên mỉm cười.

- Được rồi, tôi hiểu rồi.

Cố Châu vừa định trả điện thoại cho Kiều Niên, thì vô tình nhìn thấy ảnh đại diện WeChat quen thuộc trên điện thoại của cô.

Anh hơi nhíu mày.

Kiều Niên nhận ra ánh mắt của Cố Châu, vội vàng đứng dậy giật lại điện thoại. Cô mỉm cười nói.

- Trời cũng đã tối rồi, anh nên nghỉ ngơi sớm đi!

Cố Châu không trả lời Kiều Niên ngay lập tức. Thay vào đó, anh vẫn đang nghĩ về ảnh đại diện WeChat vừa thấy.

Ảnh đại diện đó giống hệt ảnh đại diện của Cố Kỳ.

Anh không nghĩ đó là Cố Kỳ.

Cố Kỳ không thể nào thêm Kiều Niên trên WeChat. Cho dù Cố Kỳ có vô tình thêm Kiều Niên trên WeChat thì Cố Kỳ cũng không thể nào gọi điện cho Kiều Niên trên WeChat. Cố Kỳ bị tự kỷ, hiếm khi nói chuyện với người ngoài.

Quan trọng hơn, Cố Kỳ chưa bao giờ gọi điện cho anh trên WeChat. Anh là người thân thiết nhất với Cố Kỳ.

Có lẽ người đó chỉ có ảnh đại diện WeChat của Cố Kỳ thôi.

Cố Châu không còn do dự nữa. Anh cầm áo choàng tắm đi về phía phòng tắm.

Khi Kiều Niên giật lại điện thoại, cô mới nhận ra Cố Kỳ đã thêm mình vào. Cô thở phào nhẹ nhõm, không khỏi mỉm cười. Sau đó, cô gửi một biểu tượng cảm xúc buồn bã.

Ngay sau đó, Cố Kỳ trả lời.

[Cô ơi, vừa rồi cháu không phải là người xóa cô.]

Kiều Niên hơi nhíu mày hỏi: [Vậy thì sao?]

Thật ra, vừa rồi cô cũng hơi khó hiểu. Cố Kỳ là một cậu bé sẵn lòng mời cô ăn cơm, sao lại xóa WeChat của cô chỉ vì cô không trả lời ngay được?

Hơn nữa, dù Cố Kỳ có cảnh giác thì cậu bé cũng là một đứa trẻ ngoan ngoãn. Dù có xóa WeChat của cô thì cũng sẽ trả lại tiền cho cô trước.

Lúc này, Cố Kỳ mới trả lời.

[Vừa rồi, cô giáo thấy cháu nghịch điện thoại, cô ấy rất tức giận. Cô ấy nói rằng cháu không muốn chơi với bạn bè vì cháu không muốn cải thiện bản thân. Cô ấy nói muốn giúp cháu sửa những thói quen xấu, nên đã lấy điện thoại của cháu và xóa hết bạn bè trên đó. Cháu vừa lấy lại được điện thoại rồi.]