Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn

Chương 233:



- Tôi biết. Cô ấy là bạn học mới. Cô ấy là người cuối cùng rời đi!

Nghe vậy, mọi người quay sang nhìn Kiều Niên.

Ánh mắt của một số người lóe lên vẻ ngạc nhiên, một số khác lại đầy vẻ khinh bỉ, như thể họ đã chắc chắn Kiều Niên là kẻ trộm.

Kiều Niên bình tĩnh ngồi vào bàn. Cô nhẹ nhàng đặt cây vĩ cầm lên bàn, sau đó lật mở bản nhạc, chuẩn bị luyện tập.

Diệp Nhiên trừng mắt nhìn Kiều Niên với vẻ căm hận hiện rõ trên mặt. Cô ta tức giận bước đến bên Kiều Niên và nói.

- Sao hôm qua cô lại ở lại muộn?

Kiều Niên dừng lại một chút khi cô mở cuốn sách nhạc. Nghe thấy giọng điệu chất vấn của Diệp Nhiên, ánh mắt cô thoáng hiện vẻ thiếu kiên nhẫn.

Vương Huyên ngồi cạnh Kiều Niên đã cảm nhận được sự bất mãn của Kiều Niên. Hơn nữa, cô cảm thấy các bạn cùng lớp vừa rồi thật sự quá vô lý!

Diệp Nhiên đập bàn một cái thật mạnh, tức giận chất vấn.

- Cô điếc à? Cô không nghe thấy tôi nói gì sao?

Vương Huyên cảm nhận được sự lạnh lùng trong giọng nói của Kiều Niên. Cô chưa bao giờ thích cái kiểu khoác lác dùng địa vị để bắt nạt người khác của Diệp Nhiên. Cô đứng dậy, cười khẩy.

- Diệp Nhiên, cô sai rồi. Ai nói cô ấy không được phép là người cuối cùng rời khỏi lớp học?

Nghe thấy lời Vương Huyên nói, Diệp Nhiên quay đầu nhìn về phía cô. Ánh mắt hiện lên vẻ tức giận, cô hỏi.

- Cô ta vừa mới đến trường, lại là người cuối cùng rời khỏi lớp học. Ai nhìn thấy cũng sẽ thấy nghi ngờ!

Vương Huyên hơi cong môi, lạnh lùng nói.

- Diệp Nhiên, sao cô không hỏi thẳng xem có phải cô ấy lấy trộm vé của cô không? Cô đang nói vòng vo tam quốc đấy. Tôi nói cho cô biết, tôi không nghĩ Niên Niên sẽ lấy trộm vé đâu!

Khi Diệp Nhiên nghe được lời nói mạnh mẽ của Vương Huyên, sắc mặt cô trở nên tái nhợt.

- Vương Huyên, cô điên rồi sao? Sao cô lại ở khắp mọi nơi thế? Cô cố tình gây khó dễ cho tôi à?

Vương Huyên khoanh tay gật đầu đồng ý.

- Ừ, cuối cùng cô cũng hiểu ý tôi rồi. Tôi quyết tâm gây khó dễ cho cô!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Diệp Nhiên nắm chặt tay, toàn thân run lên bần bật.

- Cô... cô...

Vương Huyên nhướn mày, lạnh lùng nhìn Diệp Nhiên.

Trước đây, Diệp Nhiên đã lấy trộm phiếu điểm của cô chỉ vì không tìm thấy. Cuối cùng, cô bị thầy giáo mắng!

Vương Huyên vẫn chưa trả thù được Diệp Nhiên. Giờ thì cuối cùng cô cũng có cơ hội. Làm sao cô có thể tha cho Diệp Nhiên được chứ?

- Cô cái gì? Cô lắp bắp!

- Cô! - Mặt Diệp Nhiên đỏ bừng vì tức giận. Cô giơ tay lên tát thẳng vào mặt Vương Huyên không chút do dự.

Mọi người kinh ngạc nhìn Diệp Nhiên.

Trước khi tay Diệp Nhiên kịp chạm vào mặt Vương Huyên, Kiều Niên đã giữ cô ta lại.

Kiều Niên không buông Diệp Nhiên ra ngay. Thay vào đó, cô nắm chặt cổ tay Diệp Nhiên, vẻ mặt bình thản. Tay cô siết chặt hơn một chút.

Diệp Nhiên nhíu mày đau đớn, kêu lên.

- Kiều Niên, buông tôi ra! Nếu không, đừng trách tôi vô lễ!

Tuy nhiên, Kiều Niên dường như không nghe thấy lời đe dọa của Diệp Nhiên. Cô cao hơn Diệp Nhiên nửa cái đầu, nhìn xuống cô ta với ánh mắt càng dữ dội hơn.

- A, a, đau quá. Buông tôi ra!

Diệp Nhiên từ nhỏ đã ngậm thìa vàng, chưa bao giờ phải chịu đựng những nỗi bất bình như vậy. Giờ đây, cô đau đến mức mắt đỏ hoe. Nước mắt trào ra.

Kiều Niên thản nhiên đẩy Diệp Nhiên ra.

Diệp Nhiên loạng choạng lùi lại hai bước mới lấy lại được thăng bằng. Chỉ đến lúc này cô mới chạm vào cổ tay mình, nơi mà Kiều Niên đã nắm lấy. Cô xoa nhẹ, rồi giận dữ nhìn Kiều Niên.

- Kiều Niên, đồ nhà quê quê mùa. Tôi dạy dỗ một đứa ăn nói bậy bạ thì liên quan gì đến cô!

Vương Huyên khoanh tay. Nhìn vẻ mặt bực bội của Diệp Nhiên, cô cười khẩy.

- Diệp Nhiên, vừa rồi tôi nói không đúng à? Chẳng phải cô tìm Niên Niên là vì nghi ngờ cô ấy ăn cắp vé của cô sao?