Kiều Sơn rất thích không khí trang trọng mà Kiều Niên tạo ra. Ông bình tĩnh chào Cố Châu và dẫn mọi người đến cửa.
Kiều Sơn đứng thẳng tắp trước cửa, vẻ kiêu ngạo hiện rõ. Ông tra thẻ khóa vào ổ khóa.
Cạch!
Cửa mở.
Những âm thanh khó tả vọng ra từ bên trong phòng.
Tiếng hét phấn khích của một người phụ nữ.
Tiếng gầm rú như dã thú của một người đàn ông.
Tiếng va chạm lúc cao lúc thấp tạo nên một bản hòa âm bất hòa.
Dù không ai nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra bên trong, nhưng ai cũng có thể tưởng tượng được hai người trong phòng đang điên cuồng đến mức nào.
Mọi người đỏ mặt.
Ngay khi Kiều Sơn định lùi lại, ông lại nghe thấy tiếng hét của người phụ nữ.
Ông dừng lại.
Giọng nói này rõ ràng là của Tô Tuyết.
Chân Kiều Sơn như bị đóng đinh xuống đất. Mặt ông đỏ bừng, thái dương giật giật dữ dội, gân xanh nổi lên trên trán. Hai tay ông nắm chặt thành nắm đấm. Tâm trí ông hoàn toàn trống rỗng.
Kiều Hân mặt đỏ bừng, bước ra khỏi phòng hai bước.
Thấy Kiều Sơn vẫn còn ngơ ngác đứng đó, cô thì thầm.
- Có phải chúng ta lấy nhầm chìa khóa phòng không? Chúng ta ra ngoài trước đi. Đừng làm phiền họ!
Lúc này Kiều Sơn mới hoàn hồn. Ông muốn xông vào kéo Tô Tuyết ra ngoài, nhưng lý trí mách bảo ông không thể để Kiều Hân biết những việc làm hèn hạ của Tô Tuyết.
Dù sao Tô Tuyết cũng là mẹ của cô.
Ông bắt đầu đuổi Kiều Hân ra khỏi phòng.
Làm sao Kiều Niên có thể bỏ lỡ một cơ hội tốt như vậy? Cô giả vờ bối rối nói.
- Bố ơi, giọng nói bên trong hình như là của mẹ?
Kiều Niên đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Dĩ nhiên, cô phải để vở kịch tiếp tục!
Giọng Kiều Niên tuy không lớn nhưng cũng đủ khiến hai người trong phòng im bặt.
Kiều Sơn lườm Kiều Niên.
Kiều Hân cau mày, bất mãn nói.
- Kiều Niên, chị đi quá xa rồi. Chị điên rồi sao? Sao chị có thể nói xấu mẹ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kiều Niên giả vờ không hiểu. Cô vội vàng bước tới, kéo tấm rèm trắng bên giường ra.
- A! - Người phụ nữ trên giường hét lên, cuống cuồng chui xuống dưới chăn.
Khâu Nam mất một lúc lâu mới phản ứng lại.
Khi thấy một nhóm người trong phòng, sắc mặt anh ta thay đổi. Anh ta vội vàng kéo chăn trùm kín đầu.
Quần áo vứt lung tung trên sàn nhà xung quanh giường, mọi thứ đều bừa bộn. Thậm chí còn có một số chất lỏng không xác định được trên chăn.