Kiều Niên không quen được đối xử nồng nhiệt như vậy, và cảm thấy mình khá choáng ngợp.
Nắm tay Kiều Niên, bà Cố bước vào nhà. Ánh mắt bà dừng lại trên khuôn mặt Kiều Niên và bà nói nhẹ nhàng, như thể sợ làm Kiều Niên sợ.
- Cháu yêu của bà, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?
- Hai mươi bốn.
- Tốt, tốt! Cháu ngoan lắm! - Nụ cười trên khuôn mặt bà Cố càng rạng rỡ hơn.
Kiều Niên càng thêm bối rối. Cô chỉ mới trả lời câu hỏi của bà Cố về tuổi của mình. Chỉ vì vậy mà cô được gọi là "cháu ngoan" sao?
- Ồ! - Bà Cố đột nhiên kêu lên.
Giật mình, Kiều Niên cứng đờ người.
- Lan đang ở trên tay cháu đấy! Con thú cưng này thông minh lắm. Nó thích những người tốt bụng. - Bà Cố cười tươi rói, mặt như muốn nứt ra.
Bà nhìn Kiều Niên trìu mến.
- Xem ra cháu dâu cưng của ta là một thiên thần rất tốt bụng. Vì vậy mà Lan mới đi theo cháu!
Kiều Niên cười ngượng ngùng.
Cô nên nói gì đây?
Cảm ơn ư?
Bà Cố hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng. Bà cảm thấy cháu dâu cưng của mình chắc hẳn đã được trời phái xuống cứu cháu trai bà. Mắt bà sáng lên và hỏi.
- Nghe nói em gái cháu bắt nạt cháu?
Kiều Niên cúi đầu, mỉm cười nhẹ, im lặng.
- Ngoan lắm. Sau này nếu có ai bắt nạt cháu, cháu phải nói cho bà biết. Bà nội sẽ đứng ra bảo vệ cháu!
Lúc này, bà Cố cuối cùng cũng nhớ ra mục đích mình đến đây. Bà nói với Triệu quản gia.
- Đừng đứng đó nữa. Mau chuyển đồ của Niên Niên sang phòng Nhị thiếu gia!
Triệu quản gia sững sờ.
Nhị thiếu gia là một người sạch sẽ. Nếu Nhị thiếu gia phát hiện đồ đạc của Nhị thiếu phu nhân ở trong phòng mình, liệu cậu ấy có nổi nóng mà ra lệnh cho họ sửa sang lại toàn bộ phòng ngủ không?
- Sao bà không đi? - Bà Cố nheo mắt tỏ vẻ không hài lòng.
Triệu quản gia chỉ còn biết cố gắng chịu đựng và thi hành mệnh lệnh. Trong lòng thầm cầu mong Nhị thiếu gia đừng nổi cơn tam bành đêm nay.
… Màn đêm buông xuống, Kiều Niên vẫn đang đọc sách trong phòng khách.
Bà Cố ngồi bên cạnh, buồn ngủ đến nỗi mí mắt cứ khép hờ. Bà không muốn làm phiền Kiều Niên đang đọc sách, nên đứng dậy đi ra ngoài.
Ra ngoài, bà lấy điện thoại ra gọi cho Cố Châu, giục anh về nhà sớm.
Khi Cố Châu trở về, bà Cố đã mệt mỏi đến mức gần như sắp khóc.
Nhìn thấy bà nội trong tình trạng này, Cố Châu khẽ cau mày, lạnh lùng liếc nhìn Triệu quản gia, như thể trách bà không chăm sóc tốt cho bà Cố.
Triệu quản gia sợ hãi vội vàng cúi đầu, không dám nói gì.
- Đừng trách bà ấy. - Bà Cố lên tiếng trước.
Bà bước đến bên Cố Châu, nhỏ giọng hỏi.
- Cháu yêu của bà đã gả vào nhà ta được mấy ngày rồi. Sao cháu không chăm sóc con bé cho tử tế? Sao cháu chưa động phòng?