Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn

Chương 1378: Bất Tỉnh



Lục Kỳ nhìn Tần Xuyên với vẻ mặt tái mét, vội vã chạy về phía anh. Chưa kịp chạy đến bên anh, cô đã thấy thân hình Tần Xuyên mềm nhũn ngã xuống đất.

- Tiền bối! - Lục Kỳ muốn chạy nhanh đến bên Tần Xuyên, nhưng lại vô tình ngã xuống đất. Cô vội vàng đứng dậy, vẻ mặt đau khổ.

- Tiền bối! - Lục Kỳ đỡ Tần Xuyên, người đã nửa tỉnh nửa mê, đứng dậy. Cô thấy Tần Xuyên vẫn còn nôn ra m.á.u từ khóe miệng. Cô cố gắng lau m.á.u trên miệng anh, nhưng m.á.u ở khóe miệng anh vẫn không thể lau sạch.

- Tiền bối, tỉnh lại đi. Anh không thể ngủ được. Đừng ngủ! - Nước mắt Lục Kỳ rơi từng giọt như những viên ngọc vỡ, giọng nói nghẹn ngào.

Ánh nắng xuyên qua khe hở, chiếu rọi lên Lục Kỳ và Tần Xuyên.

Tần Xuyên liếc nhìn Lục Kỳ qua khe hở trên mắt. Lưng Lục Kỳ hướng về phía ánh nắng, tỏa ra một luồng sáng dịu nhẹ.

Ánh sáng trắng dịu nhẹ dần dần lớn dần. Trước mắt anh chỉ còn lại một màu trắng xóa.

...

Cố Châu và Kiều Niên đứng trên đống đổ nát. Hai người đi về phía lối ra đường hầm theo khoảng cách đã dự đoán, muốn xem có lối vào nào không và kiểm tra tình hình.

- Trần Thanh nói đội xử lý b.o.m đã đến. Anh tin rằng họ sẽ sớm gỡ b.o.m trong đường hầm. Trần Thanh đã dẫn người đến rồi. – Cố Châu cúp máy và nói với Kiều Niên.

- Hy vọng hai người họ bình an. - Lòng Kiều Niên rối bời, từng phút từng giây đều vô cùng căng thẳng.

Vừa dứt lời, cô dường như nghe thấy tiếng nói. Cô vội vàng bước đến bên Cố Châu, ra hiệu cho anh im lặng.

Cố Châu nhìn Kiều Niên với vẻ mặt khó hiểu.

- Tiền bối!

- Tiền bối, dậy đi!

...

Tiếng nức nở của Lục Kỳ vọng đến từ xa.

Kiều Niên liếc nhìn Cố Châu, vội vàng nói.

- Là Kỳ Kỳ. Là tiếng của Kỳ Kỳ. Bọn họ vẫn còn sống!

Tim Cố Châu đập thình thịch. Thấy Kiều Niên đã chạy về phía phát ra tiếng động, anh vội vàng đuổi theo.

Kiều Niên nhìn sang. Thấy một cái hố rộng hai mét vuông, cô cúi xuống nhìn Lục Kỳ đang đỡ Tần Xuyên.

- Kỳ Kỳ! Tần Xuyên! - Kiều Niên vội vàng gọi.

Lục Kỳ nghe thấy tiếng nói trên đầu, cô ngẩng đầu nhìn Kiều Niên. Nước mắt như nước lũ vỡ đê, dù có làm thế nào cũng không thể ngăn lại. Giọng cô run run.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

- Chị, sư huynh... Sư huynh hình như không thể chịu đựng được nữa rồi. Em phải làm sao đây? Em phải làm sao đây?

Lục Kỳ chưa từng gặp phải chuyện như vậy. Cô thực sự sợ c.h.ế.t khiếp.

- Kỳ Kỳ, đừng lo lắng. - Kiều Niên vừa nói vừa thấy sắc mặt Tần Xuyên tái nhợt, môi tím tái, miệng đầy máu.

Nhìn thấy tình hình bên dưới, Cố Châu nhíu mày. Đang định gọi Trần Thanh, anh nghe thấy Kiều Niên nói.

- A Châu, giúp em với. Em xuống đây.

Cố Châu lo lắng nhìn Kiều Niên, nói.

- Anh sẽ bảo Trần Thanh dẫn người đến cứu họ.

- Muộn rồi. Em phải cầm m.á.u cho lão Tần trước đã. Tình trạng của anh ấy không ổn rồi. - Kiều Niên vừa nói vừa bỏ túi kim tiêm từ túi áo khoác lông vũ vào túi quần jean. Cô thản nhiên cởi áo khoác lông vũ ra, ném xuống dưới.

- Kéo tay em, lát nữa em nhảy xuống.

Cố Châu và Kiều Niên chọn cách tránh xa Lục Kỳ và Tần Xuyên. Cố Châu đứng một bên, nắm tay Kiều Niên. Khi đã nằm nghiêng, anh nói với Kiều Niên.

- Giờ anh buông ra được chưa?

Kiều Niên liếc nhìn phía dưới rồi ngước lên nhìn Cố Châu.

- Được rồi.

Cố Châu buông tay, Kiều Niên nhảy xuống.

May mà độ cao này không lớn, nhảy xuống cũng không sao.

Kiều Niên nhặt áo khoác lông vũ lên, nhanh chóng bước đến chỗ Lục Kỳ và Tần Xuyên.

Kiều Niên nhìn Lục Kỳ, lo lắng hỏi.

- Bây giờ em thế nào rồi?

Lục Kỳ nói với đôi mắt ngấn lệ.

- Chị ơi, em không sao. Tình hình sư huynh hiện tại không tốt, chị xem anh ấy thế nào.

Kiều Niên ra hiệu cho Lục Kỳ đặt Tần Xuyên nằm xuống đất.

Cô bắt mạch cho Tần Xuyên. Mạch anh rất yếu, như thể sẽ ngừng đập ngay lập tức.

Lục Kỳ đưa tay lau nước mắt, lo lắng nhìn Kiều Niên. Nhìn thấy Kiều Niên nhíu mày, nước mắt cô lại trào ra.