Tổng Giám Đốc, Vợ Ngài Là Vị Sếp Bí Ẩn

Chương 1370:



Từng giọt nước mắt Lục Kỳ rơi xuống. Cô chạm vào mặt Tần Xuyên. Đây là lần thứ hai Tần Xuyên cứu cô.

Lần đầu tiên, cô suýt bị Giang Trì g.i.ế.c chết. Chính Tần Xuyên đã liều mạng lao vào cứu cô.

Lần này, Tần Xuyên dùng thân thể mình làm lá chắn bảo vệ cô.

Điều đó không đúng.

Tần Xuyên đang dùng mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của cô.

Lục Kỳ nhìn Tần Xuyên với đôi mắt đẫm lệ. Cô đưa tay lau bụi trên mặt Tần Xuyên, nhưng tay vẫn còn dính máu. Lo lắng làm bẩn mặt Tần Xuyên, cô dừng lại.

Cô nhìn chằm chằm vào mũi Tần Xuyên không chớp mắt. Sau một hồi suy nghĩ, cô run rẩy đặt bàn tay lên dưới mũi anh.

Cảm nhận được hơi thở yếu ớt của Tần Xuyên, cô khóc òa vì vui sướng. Cô nhìn quanh, tìm kiếm thứ gì đó để chống đỡ mái cột.

Nhưng chiếc xe này không phải của cô. Cô bị kẹt ở ghế phụ phía trước, không tìm được chỗ nào đỡ nóc xe.

- Tiền bối, tiền bối, dậy đi! - Lục Kỳ cũng không biết phải làm gì bây giờ. Cô chỉ có thể đánh thức Tần Xuyên dậy và nhờ anh giúp nghĩ cách. Anh đã quen với chiếc xe của mình rồi, chắc chắn anh sẽ nghĩ ra cách khác.

Lục Kỳ tháo dây an toàn, đặt tay lên nóc xe, muốn giảm bớt áp lực đè lên Tần Xuyên. Nhưng cô quá yếu, không thể đỡ được anh.

Lục Kỳ tiến lại gần mặt Tần Xuyên, lo lắng gọi.

- Tần Xuyên, Tần Xuyên, dậy đi!

Ánh mắt sắc bén của cô nhìn thấy Tần Xuyên nhíu mày. Ánh mắt cô lập tức tràn ngập hy vọng. Dường như Tần Xuyên thực sự nghe thấy giọng nói của cô.

- Tần Xuyên! - Lục Kỳ lại gọi một cách phấn khích. Tay cô không nhịn được vuốt ve khuôn mặt Tần Xuyên.

- Sư huynh, đừng ngủ nữa. Tỉnh dậy đi!

...

Có một đường hầm dài với những ánh đèn vàng mờ ảo nhấp nháy xung quanh. Anh có thể nhìn thấy ánh sáng phía trước từ xa.

Tay đút trong túi, Tần Xuyên bước về phía lỗ hổng sáng rực.

Âm thanh duy nhất trong đường hầm là tiếng giày da của anh giẫm lên mặt đất. Âm thanh ấy lan tỏa khắp đường hầm.

Ngay khi Tần Xuyên sắp đến cửa hang, anh đột nhiên nghe thấy giọng nói lo lắng của Lục Kỳ.

- Tần Xuyên!

- Sư huynh!

- Đừng ngủ nữa. Tỉnh dậy đi!

Tần Xuyên nghe thấy sự lo lắng trong giọng nói của Lục Kỳ. Anh khẽ nhíu mày, đứng chôn chân trên mặt đất, nhìn quanh, như muốn xác định Lục Kỳ đang ở đâu.

Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện ở cửa hang. Bóng người đó quay lưng về phía ánh sáng. Anh khẽ nheo mắt. Khi nhìn rõ khuôn mặt bên ngoài, môi anh hơi cong lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đó là Lục Kỳ.

Mắt Tần Xuyên tràn ngập ý cười. Anh bước về phía Lục Kỳ.

- Kỳ Kỳ.

Bên ngoài đường hầm, Lục Kỳ chỉ mỉm cười. Rồi cô bước ra, như thể muốn kéo anh ra cùng.

- Kỳ Kỳ, đợi anh với. - Tần Xuyên gọi tên Lục Kỳ, nhưng Lục Kỳ vẫn tiếp tục bước ra như không nghe thấy gì.

Khi Tần Xuyên bước đến cửa đường hầm, Lục Kỳ, người đang đứng cách đó không xa, quay lại nhìn anh. Nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên môi cô, cô nói.

- Sư huynh.

Tần Xuyên hơi sững sờ trước nụ cười rạng rỡ trên mặt Lục Kỳ. Trong ký ức của anh, Lục Kỳ hiếm khi cười với anh như thế này.

Lục Kỳ vẫy tay chào Tần Xuyên với nụ cười ngọt ngào trên môi. Cô nghiêng đầu hỏi.

- Sư huynh, em rất mong được cùng anh đi lễ tổ tiên. Chúng ta đi thôi!

- Được rồi. - Tần Xuyên vừa nói xong, vừa định bước lên một bước thì nghe thấy tiếng khóc của một người phụ nữ vọng lại từ sâu trong đường hầm.

Anh thu chân lại, quay đầu nhìn vào trong đường hầm.

- Tần Xuyên sư huynh. hức hức, hức hức. Mau tỉnh lại. Hức hức, em sợ quá. Ở đây tối quá. Tần Xuyên, tỉnh lại đi, được không?

Là tiếng khóc nức nở của Lục Kỳ.

Tần Xuyên nhíu mày. Anh nhìn vào sâu trong đường hầm. Tiếng khóc của Lục Kỳ lại vọng ra từ sâu trong đường hầm.

- Tiền bối, em sợ quá! Xin hãy tỉnh lại đi, được không?

Tần Xuyên hơi nghi hoặc. Lục Kỳ rõ ràng đang đứng trước mặt anh. Tại sao giọng Lục Kỳ vẫn còn vang vọng trong đường hầm?

Tần Xuyên lại nhìn Lục Kỳ bên ngoài đường hầm. Trên mặt cô nở một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

Anh lùi lại một bước.

Không đúng.

Người trước mặt không phải Lục Kỳ.

Ánh mắt Lục Kỳ đầy vẻ tinh nghịch. Cô ấy không thể nào cười như thế được.

Tần Xuyên nhìn sâu vào trong đường hầm. Giọng nói nức nở của Lục Kỳ vọng ra từ bên trong.

- Tiền bối, Tần Xuyên, đừng bỏ rơi em. Em sợ bóng tối từ nhỏ...

Đúng vậy. Đây là giọng của Lục Kỳ.

Giọng Lục Kỳ vọng ra từ sâu trong đường hầm.