Kiều Niên nhìn Cố Châu. Cô có cảm giác bất an rằng Cố Châu chỉ đang coi thường mình. Vừa định giải thích rõ ràng thì điện thoại của Cố Châu reo lên.
Cố Châu lấy điện thoại ra xem. Anh khẽ nhíu mày nói.
- Công ty có chút việc. Anh đi phòng làm việc họp đây."
Nói xong, Cố Châu quay người bước ra ngoài, không cho Kiều Niên cơ hội giải thích.
[Em chào các độc giả yêu quý. Mọi người nếu theo đọc truyện em thì xin hãy chỉ đọc ở web Monkeyd (Monkeyd.net.vn) để em có động lực ra chương nhanh ạ.]
Tần Xuyên lái xe đến biệt thự họ Lục không xa. Gương mặt anh thoáng chút mệt mỏi, nhưng đôi mắt lại sáng như sao trên bầu trời đêm, sáng đến đáng sợ.
Tần Xuyên nhìn mình trong gương chiếu hậu. Anh chỉnh trang lại quần áo và đầu tóc một chút rồi lấy điện thoại ra nhắn tin.
[Anh đây. Em đâu?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tin nhắn được gửi đi rất nhanh.
Đối phương trả lời gần như ngay lập tức.
[Tiền bối, đợi em một chút. Em sẽ đến ngay.]
Khoảng ba phút sau, Lục Kỳ bước ra khỏi biệt thự nhà họ Lục, mặc áo khoác phao trắng và quần jean đen. Thấy người đàn ông đứng cạnh xe, cô vẫy tay chào rồi chạy đến chỗ anh.
Thời tiết hôm nay đẹp, nắng vàng rực rỡ, nhưng tuyết vẫn còn rơi.
Lục Kỳ vẫn đeo một chiếc khăn quàng đỏ trên cổ, càng làm cô thêm xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ. Đứng giữa tuyết, cô trông thật xinh đẹp. Mọi thứ xung quanh đều trở nên nhợt nhạt.
Tần Xuyên nhìn Lục Kỳ, không khỏi mỉm cười.
Khi Lục Kỳ chạy đến bên Tần Xuyên, một nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên khuôn mặt cô.
- Sư huynh!
Làn khói trắng từ lời nói của cô làm nhòe đi khuôn mặt cô. Tần Xuyên không thể nhìn rõ mặt Lục Kỳ, nhưng vẻ đẹp mơ hồ này càng khiến anh khó lòng rời mắt.
Tần Xuyên không nhịn được bước tới chạm vào mặt cô, như muốn xác nhận xem mình có thực sự nhìn thấy cô hay không, hay tất cả chỉ là một giấc mơ.
- Tiền bối, em có quà tặng anh. - Lục Kỳ vừa nói vừa tháo ba lô xuống, lấy ra một chiếc khăn len cashmere màu đen. Cô mỉm cười với Tần Xuyên.
- Em mua cái này cho anh. Anh thích không?
Ánh mắt Tần Xuyên dừng lại trên chiếc khăn len cashmere. Môi anh khẽ cong lên, gật đầu.
- Thích.
Tần Xuyên định đưa tay ra nhận lấy chiếc khăn len cashmere thì Lục Kỳ kiễng chân lên, chuẩn bị giúp anh quấn nó vào.
Khi Lục Kỳ đến gần Tần Xuyên, anh ngửi thấy mùi sữa ngọt ngào từ cô. Mùi hương thoang thoảng.
Bụng dưới Tần Xuyên thắt lại. Anh mím môi nuốt nước bọt, vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Kỳ.
Lục Kỳ hơi sững sờ. Cô nhìn Tần Xuyên với vẻ mặt khó hiểu, ánh mắt ngập tràn sự bối rối.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô mềm mại như anh tưởng tượng. Tần Xuyên nhìn Lục Kỳ và mỉm cười cảm kích.
- Cảm ơn tiểu sư muội đã cẩn thận chọn món quà này. Anh rất thích. Anh sẽ tự làm.
Lục Kỳ mỉm cười gật đầu. Cô không nghĩ ngợi nhiều. Cô đặt chiếc khăn lên tay Tần Xuyên rồi rụt tay lại.
Khi sự mềm mại trên tay Tần Xuyên biến mất, dường như anh đã đánh mất một phần trái tim mình. Vẫn giữ nguyên nét mặt, anh thắt khăn lại và ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Lục Kỳ.