Bệnh của Cố Châu là bệnh bẩm sinh. Anh đã mắc bệnh này hơn hai mươi năm, rất khó chữa khỏi hoàn toàn.
Nếu cô tìm được ông nội, có lẽ ông sẽ có cách chữa khỏi bệnh cho Cố Châu. Cô sẽ không còn phải lo lắng về bệnh tình của Cố Châu nữa.
Kiều Niên ngồi trước bàn thí nghiệm, nhớ lại cảnh Đại sư huynh đi khập khiễng. Trần Thanh thậm chí còn nói bụng của Đại sư huynh bị thương.
Ước gì cô có thể liên lạc được với Đại sư huynh. Như vậy, cô sẽ biết được tình hình của anh và không phải lo lắng mỗi ngày.
Cô muốn dùng kỹ năng hack của mình để liên lạc với Đại sư huynh, nhưng anh không trả lời.
Mỗi khi Kiều Niên nghĩ đến giấc mơ đó, cô lại cảm thấy bất an.
Một lúc sau, cô đứng dậy và bắt đầu làm thuốc cho bà Cố và Cố Châu. Xong xuôi, cô mang những viên thuốc đã chuẩn bị cho bà Cố vào phòng bà.
Kiều Niên đứng ngoài cửa gõ cửa. Giọng bà Cố từ bên trong vọng ra.
- Vào đi.
Kiều Niên đẩy cửa bước vào. Thấy bà Cố đang lật một cuốn tạp chí thời trang, cô mỉm cười nói.
- Bà nội, bà nên nghỉ ngơi nhiều hơn. Không thể để bản thân kiệt sức.
Nghe thấy Kiều Niên nói vậy, bà Cố tự nhiên đặt cuốn sách lên bàn bên cạnh và nói.
- Chỉ là đọc sách thôi. Bà sẽ không mệt đâu. Niên Niên, lại đây ngồi đi. Bà sẽ cho cháu xem những chiếc váy cưới kinh điển của những năm trước. Cháu xem cháu thích kiểu nào nhé.
Kiều Niên bước đến bên ghế của bà Cố và ngồi xuống. Cô đẩy lọ thuốc đến trước mặt bà Cố, mỉm cười nói.
- Bà ơi, đây là thuốc cháu đã chuẩn bị cho bà. Bà uống thêm mấy viên này nữa sẽ thấy đỡ hơn.
- Cháu không cần phải lúc nào cũng lo lắng cho bà đâu. Cháu nên nghĩ cho bản thân mình nhiều hơn đi. - Bà Cố nghiêm túc nói.
Mỉm cười với Kiều Niên, bà nói tiếp.
- Lúc cháu gả vào nhà họ Cố, chúng ta cũng không chuẩn bị hôn lễ cho cháu. Bà đã thấy không vui rồi. Giờ con cái đã tìm được rồi, chẳng phải cháu cũng nên nghĩ đến chuyện hôn lễ của mình rồi sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe bà Cố nói vậy, Kiều Niên mỉm cười nói.
- Bà ơi, chuyện hôn lễ của cháu không cần vội. Chỉ cần gia đình ổn thỏa là cháu mãn nguyện rồi.
Kiều Niên đã qua cái tuổi mơ mộng về đám cưới từ lâu. Tuy Cố Châu chỉ mới đề nghị tổ chức hôn lễ, nhưng cô đã rất hài lòng.
Không phải cô không tin Cố Châu, mà là bây giờ có quá nhiều chuyện phải đối mặt.
Nếu không phải Tống Vũ nhắc nhở, cô cũng không ngờ lại có người dám ra tay ở trong nước.
Theo lời Tống Vũ, hình như có người nhà họ Lục là phản đồ.
Ánh mắt Kiều Niên dần tối sầm lại. Nếu người nhà họ Lục thật sự là đồng lõa, chẳng phải con cái cô cũng sẽ bị ép phải xa lìa huyết thống như cô sao?
- Có thời gian thì cùng Cố Châu đi du lịch đi. Hai đứa còn chưa được nghỉ ngơi thư giãn một chút nào. - Nghĩ đến Kiều Niên đã lo lắng cho gia đình này như vậy, bà Cố lại thấy đau lòng.
Sau khi Kiều Niên để lại thuốc cho bà Cố, cô đứng dậy đi ra ngoài, chơi với ba đứa nhỏ một lúc. Đúng lúc này, người hầu quay lại và đưa bánh latiao đã mua cho Kiều Niên.
Kiều Niên chia bánh latiao cho ba đứa trẻ. Mỗi đứa trẻ chỉ được ăn ba miếng bánh, vừa đủ ăn hết một gói.
Tiểu Thi ăn bánh latiao, cay đến mức môi đỏ bừng. Nước mắt trào ra, nhưng cô bé vẫn phấn khích nói.
- Mẹ ơi, đây là bánh latiao ngon nhất mà con từng ăn.
Kiều Niên đưa tay xoa đầu Tiểu Thi. Cô mỉm cười nói.
- Con còn nhỏ, không được ăn nhiều quá. Bánh latiao là đồ ăn vặt. Có lớn lên cũng không được ăn nhiều quá.
Ba đứa trẻ ngoan ngoãn đồng ý.
Sau bữa tối, bà Cố cùng ba đứa trẻ xem tivi một lúc rồi trở về phòng nghỉ ngơi. Bà bảo Kiều Niên xem tivi cùng các con.
Sau khi bà Cố trở về phòng, bà gọi Cố Châu.
Cuộc gọi được kết nối rất nhanh.
- Bà ơi.
- A Châu, bà có chuyện muốn hỏi cháu. - Bà Cố nghiêm nghị nói.
- Chuyện gì vậy?
- Cháu định khi nào thì tổ chức hôn lễ với Niên Niên?